Posts

Showing posts from 2018

Kế hoạch viết bài hát

Tớ lại đang lọ mọ nghĩ kế hoạch làm gì cho cuối tuần này. Nếu ở Sài Gòn thì tớ luôn biết khá rõ: hoặc là đi ngủ hoặc đi vào rừng lên núi chơi loanh quanh. Thực tình là cả hai thứ tớ làm chỉ vì thời điểm đấy thấy mình cần gì thôi, chứ không có một háo hức gì đặc biệt cả. Hồi xưa thì tớ thấy cuối tuần là dịp gì đáng mong chờ lắm. Tới nỗi mà bây giờ chuẩn bị xách váy về Hà Nội tớ lại bắt đầu ngồi băn khoăn nghĩ xem nên dàn dựng kịch bản như thế nào, trong khi quên mất là tớ đã hạ màn vở diễn được vài tháng rồi. Nói chung thì quả nhiên tớ cũng trở lại sinh hoạt như bình thường, làm việc thì hơi lởm nhưng vì đã quen nên mắc ít lỗi sai hơn. Cũng không biết là chú nghĩ gì nhưng tớ cũng phải tự thuyết phục mình là nếu đã cố gắng hết sức thì cũng nên tự tha cho bản thân, không cần nghĩ ngợi nhiều quá. Còn nếu mình cố hết sức rồi mà kết quả vẫn không như mong muốn, thì thực tế là đâu làm được gì hơn. Tớ quay lại nghĩ về phim Us and Them và câu chuyện của hai anh chị nhân vật chính. Nếu mà chỉ c

Làm biếng đôi chút

Trong lúc ngồi làm mặt nghiêm túc nhưng thực ra chẳng làm gì cả, còn chú toy ở đầu kia của chiếc bàn dài đang vò đầu bứt tóc suy nghĩ, có lẽ nên tranh thủ viết vài dòng cho vui. Tối hôm qua hơi khó ngủ nên sáng nay tới sở hơi muộn một chút, Nhưng đến thời điểm này vẫn chưa chết gục vì buồn ngủ quả là một thành tựu đáng kể. Đúng rồi đấy, không ngủ gật là nguyên một thành tựu to đùng. Trở lại với mấy lời hồi xưa tự nói với bản thân, rằng đến lúc nào đấy, sẽ chẳng còn nhớ vì sao mình từng buồn, chỉ biết là hổi xa xưa nào đấy đã từng rất thảm hại. Giờ thì vui vẻ thoải mái rồi không vấn đề gì cả, mỗi ngày cũng dễ thở và trôi qua nhẹ nhàng hơn. Chuyện người này người kia buồn hay vui, hoang mang hay yên lòng cũng không nằm trong mối bận tâm của mình nữa. Trên mạng bảo đừng ưu tiên những lựa chọn mà chỉ coi mình là một trong trăm tỉ lựa chọn. Một cách khách quan thì chuyện mình chọn làm gì, ấy là chỉ đối với chính bản thân thôi ấy, chưa bao giờ ảnh hưởng một tí tẹo nào tới người khác cả. Thản

Những ngày ngồi chờ

Thế là tớ lại trở về với công việc sau khoảng nửa tháng rong chơi. Tuy không phải bầu không khí hứng khởi như trong phim hay thể hiện nhưng nửa tháng vừa rồi cũng khá vui vẻ đáng nhớ. Tớ có một note riêng trên điện thoại viết về nó nữa. Khoảng một tháng nữa là dự án này sẽ kết thúc, hai tháng nữa năm 2018 cũng sẽ kết thúc. Nhân lúc có một ít thời giờ rảnh và lười nhấc người dậy đi lòng vòng quá tớ mới giở lại chiêc blog đã bỏ hoang từ hồi hè này để viết thêm một ít. Chuyện viết lách gần đây gượng ép hơn vì cơ bản đầu óc tớ cũng trống rỗng và tâm trạng thì cũng không nhấp nhổm như hồi trước. Tớ có linh cảm là trong thời gian gần tớ sẽ lại quay về cái vòng tròn của sự hâm dở và tiêu tiền cho khuây khỏa. May mà tớ cũng kiếm được kha khá tiền để có cái mà phung phí. Cơ mà nói chung bây giờ tớ đang ở một vị trí khá thăng bằng, khá lí tưởng nên có lẽ cứ tận hưởng và nên nhớ nhắc bản thân phải gội đầu đi chứ ở bẩn mãi như này không ổn đâu. Tớ lại trở về ngồi chờ một cái gì đấy vui vẻ hơn tro

Gửi cho Nguyễn Phương Hoa của tháng Tám

Chào Nguyễn Phương Hoa. Thế là tuần mới sắp đến. Tháng Tám cũng là một tháng mới. Cậu đã khép lại một giai đoạn khó hiểu của cuộc đời. Tuy rằng câu chuyện dài dòng không đi tới đâu đã tốn của cậu tận 1 tháng liền, nhưng cũng đã để lại nhiều kỉ niệm đáng nhớ. Mặt tích cực là nhờ có khủng hoảng mà cậu phải bước ra ngoài tìm kiếm các quan điểm và trải nghiệm mới để lấp vào cái lỗ hổng to tướng nó để lại. Nói như chị Thỏ là trở lại lợi hại hơn xưa. Nhân dịp hôm tới sẽ lại bắt tay vào làm việc, tớ sẽ để lại cho cậu vài cái vỗ vai. Mong cậu tiếp tục là một mặt trời tích cực luôn nỗ lực cố gắng hết mình. Nếu chúng mình đến Trái Đất là để học, và đôi khi học theo cách đau nhất, như thường lệ hãy dành chút thời gian để ôn tập và làm tốt hơn vào những ngày sắp tới. 1, Đừng ghét bản thân mình nhé Đừng quá khó khăn với bản thân mình nhé. Cậu mới 22 tuổi thôi. Tuy cậu không quá đẹp, tính tình thì kì quặc, tiền bạc không nhiều, làm việc hay mắc lỗi, nhưng cậu vẫn đang ở một vị trí rất đáng ngưỡ

Vẫn là ôm mỏ neo nằm mộng những chân trời

Giờ mặt trời nhỏ đang ngủ gật cạnh tớ này. Cuộc nói chuyện hôm qua chắc mục đích là để cho tớ có thể yên tâm, nhưng thực ra hôm nay tớ còn thấy lo lắng hơn nữa. Chả có lí do gì cụ thể cả. Có thể là tớ mệt vì đi nắng hoặc đại loại thế. À giả thuyết khác là tớ đang bị đói. Tớ mới nghĩ là ngoài kia sẽ có rất nhiều người thấy ngứa mắt và muốn sắp đặt lại mọi thứ. Chuyện tớ ăn mặc nực cười, rồi thì trang điểm như tấu hài chẳng hạn, hay tớ láo toét nói chuyện không lẽ phép. Ôi thì bản thân tớ cũng khó tính y chang vậy đấy thôi. Vì bài này còn ngắn nên tớ sẽ viết tiếp cả những chuyện tớ nghĩ vào hôm qua và cả hôm nay. Câu chuyện có vẻ tiến triển theo một hướng tốt đẹp. Tớ thì luôn thấy lo lắng dù mặt trời nhỏ cứ bảo là tớ rất quan trọng, là tớ đang biết những thứ rất to lớn. Nhưng tớ thực tình không quen việc được kể cho những thứ to lớn, rồi thì phải giữ bí mật, hay cái án lửng lơ trên đầu rằng nếu tớ nói gì đấy ra thì tình bạn có từng tốt mấy cũng sẽ chấm dứt. Giống như ra đường chẳng vi p

Ôm mỏ neo nằm mộng chân trời

Dự định dở hơi của tôi đã bị hoãn lại vô thời hạn. Tôi bảo với chị Nhi tôi làm cái này vì em. Dù thực sự tôi cũng không quá chắc chắn là vì cái gì. Nhưng đúng thực sự là trong 5' tôi biết là cứ nhắm mắt làm liều sẽ cho ra kết quả tệ hại. Dễ dàng cho tôi nhưng tệ hại. Nếu em hay mệt và dễ ốm như thế, có lẽ các thứ khó chịu cứ để qua cho phía tôi xử lí là được. Nếu tôi cứ làm chị gái tốt bụng có thể khiến em đỡ áp lực đi vài tí, và biết là thế giới này có người cố gắng ủng hộ em (dù em cũng không quá cần), thì bụng dạ tôi rồi cũng sẽ nguôi ngoai thôi. Nhiều lần không cẩn thận tôi đã gây ra nhiều sự phá hoại, nên có lẽ sinh cái tính suy nghĩ kĩ càng, lại sợ rủi ro. Với lĩnh vực này tôi còn rất nhỏ, vậy sẽ còn phải thực tập rất nhiều mới có thể thông minh lên được. Khó chịu này cũng đâu có gì mới mẻ đâu. Tôi sẽ bỏ qua được, rồi cũng sẽ lại mất ngủ và bồn chồn vì những người mới. Ăn trưa về tôi mới nghĩ ra một liên hệ thế này. Động lực để con người đi tiếp thường có lẽ là ước mơ. Nếu a

Mỗi ngày một khác

Tôi đã bảo hùng hồn với chị Nhi là sẽ thử một phát hùng hồn lần cuối cùng đấy. Không biết rồi sau này có ụp mặt vào gối hối hận không nhỉ. Tôi biết thừa là nếu tôi cứ để yên, các thứ chắc sẽ vẫn tốt đẹp. Một ngày nào đấy tôi sẽ không thấy bồn chồn khi nghĩ về hôm nay, hôm qua hay vài hôm trước nữa. Biết đâu tôi sẽ chuyển qua nghĩ ngợi vì chuyện khác, người khác, nơi khác. Nhưng nếu tôi đã tự bảo cuộc sống buồn ơi là chán, có lẽ thí nghiệm này sẽ không tệ. Tính ra thì còn 11 ngày, hồi hộp ra phết. Tôi cũng đang lẩm nhẩm nghĩ xem nên làm gì cụ thể. Nhớ không? Cái gì làm mình sợ phát điên mới có thể làm mình lớn lên được. Tôi đem đùa cợt và phớt lờ ra để giấu những thứ u uất và đau đớn. Bảo rằng chuyện gì rồi cũng tự hết thôi thực ra là đúng. Sống rồi cũng sẽ chết thôi. Nếu trước giờ không có điều gì chắc chắn bằng bây giờ, vậy hãy coi như tôi đang thực tập. Sau vài lần làm những thứ kì cục, tôi phát hiện ra nhân loại tiếp thu các sự kiện lạ một cách khá điềm tĩnh. Em còn là kiểu điềm tĩn

Trí tuệ cảm xúc thấp lè tè

Dù em luôn nói lời tốt nhưng cuối ngày tôi chẳng có gì ngoài việc là một người tốt. Người tốt thì làm nhiều kể lể ít và không đòi hỏi từ bạn bè người thân phải không nhỉ? Tôi tự hỏi nếu mình đã từng hành xử khác đi thì câu chuyện liệu có một kết thúc khác hay không. Liệu tôi có thể thay đổi cái gì trong hiện tại hay không. Trong phim hay kể về những người nỗ lực rất lâu để đạt được cái họ muốn, sau đấy nhận ra hình như không phải cái họ cần. Tôi cho rằng nếu mình thông minh hơn thì sẽ có thể sống vui vẻ và ít tiếc nuối hơn. Hóa ra tài khoản tiếc nuối chỉ chuyển từ ngân hàng này qua ngân hàng khác. Dù sao thì đạt được mức độ đối nhân xử thế sành điệu như được dạy có lẽ là một ngưỡng tôi phải học rất lâu mới chạm tới. Tạp chí bảo rằng thời gian là tất cả. Tôi không biết bao giờ mới tới thời gian tôi học được lối hành xử thanh thoát đáng yêu thông thường. Tôi thích sự thẳng thắn và những điều vui vẻ. Nếu đã nhìn thấy một hiện tượng thì tự tôi luôn có thể lập thành 124304923 giả thuyết c

Chuyện buồn của người không bao giờ buồn

Hôm nay tớ không gặp mặt trời nhỏ. Không nhắn nhủ, không giao tiếp. Mỗi ngày đều có một ít hi vọng, một ít thất vọng, một ít tính toán, nhiều ít dặn dò bản thân phải như này như kia. Nếu tớ lại nhìn thấy, lại nghe những câu chuyện vặt vãnh ngày thường, lại lim dim trêu chọc, tất cả những ấm ức quá đáng mà tớ đi qua mỗi ngày đều chẳng bõ bèn gì. Âm nhạc hay phim ảnh mà tớ hay cười cợt bỗng tự dưng trở nên có nghĩa. Chuyện buồn của người không bao giờ buồn chính là biết quá rõ, nghĩ quá nhiều. Chừng nửa tháng nữa tớ chắc nên xếp lại phần đời gọi là "sinh viên". Tớ không biết mặt trời nhỏ sẽ muốn ở đâu. Tớ cũng không biết mình muốn để mặt trời nhỏ ở đâu. Đằng nào phần lớn quyền quyết định có lẽ sẽ không ở trong tay tớ. Tớ quay trở lại thành phố đã từng đến. Tớ sẽ nhớ chuyện thi thoảng được hỏi thăm này nọ, nhớ vài chuyện vặt vãnh, đôi khi là nhạt nhẽo. Có lẽ cuối cùng thì tớ cũng nên thôi kiếm cớ gặp gỡ đi vì còn phải học cách tập trung làm việc cơ mà. Chuyện gì trái với tự nhi

Trò chơi của người buồn chán

Vì mấy tháng này tớ chỉ dùng để chơi và làm những thứ tớ tự tưởng tượng là mình sẽ thích, mới khám phá ra được một vài điều cũng vui về bản thân. Có lẽ đúng như video trên mạng bảo, người ta sẽ luôn phải chấp nhận rằng mình sẽ cả đời ở với một thực thể tương đối bình thường, buồn chán và các thứ các kiểu. Vậy nên cách tốt nhất để có thể duy trì được thăng bằng là tập trung vào xây dựng mối quan hệ tốt với bản thân. Hôm nay tớ quyết định sẽ dỗi mặt trời nhỏ. Vấn đề tớ tạm dùng ở đây là vì dám coi thường sự nghiêm túc trong việc đùa của tớ. Tớ chả buồn bực gì, chỉ hơi chán nên cần kiếm việc để làm. Nhưng thôi thì tự dưng có một lúc yên tĩnh. Mặt trời nhỏ có không nói cười cũng vẫn dễ thương. Kể ra thì tớ cũng hơi quá đáng. Thôi lỡ rồi đành vậy... Biết đâu trong thời tiết nóng nực này trật tự làm việc lại ra hiệu quả tốt hơn bao nhiêu ấy chứ. Dù sao thì thời gian rảnh cũng đang đếm ngược tới những ngày cuối, tớ vẫn chẳng biết làm gì cho phải. Vẫn là những thứ dằn vặt, trống rỗng của n

Mặt trời nhỏ

Những viết lách và buồn bực của tớ gần đây đều là về mặt trời nhỏ. Tớ lâu rồi không lên đây viết nữa vì đang phải tỏ vẻ tri thức ở một trang khác. Một người quả thật là có rất nhiều phiên bản đấy nhỉ. Tớ chợt nghĩ là blog này đã ghi dấu lại rất nhiều người. Dù trong mọi thời điểm tớ đều biết là điều bồng bột nhất thời, tớ vẫn luôn nghĩ chuyện quý mến một người tuy không phải sở trường, nhưng cũng không phải chuyện gì xấu xa hẳn. Tất nhiên thì cũng như trong phim, người ta sẽ làm những việc dao động từ dễ thương đến bệnh hoạn. Trong trường hợp của tớ phần dễ thương có lẽ là rất hạn chế. Tớ vẫn thường vừa mếu máo vừa viết, vì biết là tớ phải dẹp những suy nghĩ trong đầu đi. Dù tớ không làm gì xấu cả, nhưng chuyện tớ để tâm trí ra khỏi học hỏi nhiều hơn nữa và làm việc giỏi hơn là sai rồi. Và phần lớn thời gian tớ cứ luôn tự ghét chính mình, vì sao lại ngố tàu như thế. Mặt trời nhỏ thì có hơi khác. Như ông mặt trời to đã mọc rồi lặn từ rất rất nhiều triệu năm rồi, người ta thường ngước

Những điều vũ trụ muốn bảo

Tớ đã nghĩ là có thể để cho đầu óc thanh thản lần này, và chỉ làm những chuyện khiến tớ thoải mái thôi. Nhưng có vẻ vũ trụ lại đang gửi cho tớ nhiều dấu hiệu. Nếu mấy ngày hôm trước tớ còn cảm thấy mình làm rất tốt, thì hôm nay lại nhớ ra là tớ đã thua từ năm 1996 rồi. Cũng đúng là nếu không từng hi vọng suy nghĩ gì thì sẽ không có thất vọng. Cô bói bảo tớ hãy cứ làm những chuyện khiến bản thân vui vẻ thôi. Nếu nghĩ tiếp nghĩ tiếp nữa sẽ lại bẻ nát bông hoa hồng. Tớ sẽ không nghĩ nữa.  Chỉ còn vài ngày nữa là đi thi rồi, xong lại đi chơi. Chuyện làm việc nhóm đang có kha khá tiến triển. Dù chưa biết kết quả cuối cùng sẽ ra sao, nhưng tớ đã rất cố gắng chiến đấu rồi. Không còn gì phải hối hận cả. Bận rộn như tớ đáng ra không nên đặt suy nghĩ vào những cuộc chơi xổ số. Thực ra thì đến ngay thời điểm này, tớ cũng đã coi được phim tớ cần coi rồi và cũng lại cuốn bản thân vào vòng tròn ngập lụt nước mắt nước mũi. Vậy thì có gì phải lấn cấn nữa đâu. Nhạt nhẽo. Lại là nhạt nhẽo. Có phải t

Chắc tớ xem phim nhiều quá rồi nhỉ

Hôm nay tớ đã lao ra đường ngồi sau khi khỏi cơn đau đầu. Chợt nghĩ có phải tất cả phiền phức đều là do tớ coi phim nhiều quá không. Tớ còn ngổn ngang kha khá các việc phải làm. Còn blog mới đang dang dở. Khóa luận thì chậm tiến độ. Vậy mà để một đứa trẻ con làm đầu óc lùng bùng. Tớ nghĩ cũng không cần tiếp cận vấn đề một cách cực đoan như đã từng làm. Vì như vậy cũng chỉ có tớ là đau nhất. Nhưng đấy dù sao tớ cũng chỉ là một trong 7 tỉ người trên quả đất này. Đã vậy lại còn không dễ thương dễ gần cho lắm. Người như tớ thì nên tập trung vào những việc mà không nhất thiết phải dễ thương dễ gần mới làm được. Nếu như hôm nay thì tớ cũng không có lấn cấn gì. Sau nhiều thử nghiệm thì cuối cùng làm tốt việc mình đang làm và tối thiểu hóa ảnh hưởng tới người khác là khả dĩ nhất rồi. Tớ không thể hi sinh hơn, cũng không thể vị tha bác ái hơn mốc hiện tại được nữa. Chuyện từ góc độ phân tích thì là như vậy. Từ góc độ sến sẩm, thì tớ đang lố quá đà. Nhưng thây kệ. Mấy tuần nữa thì cái gì cũng sẽ

Chuyện sẽ không có lần thứ hai

Tớ mới nghĩ là những gì gần đây rất tự nhiên, và cũng rất buồn cười. Hố đen như tớ vẫn hay nghĩ về mặt trời nhỏ. Người ta bảo rằng càng không có được cái gì, người ta lại càng muốn nó hơn. Vì thế nên trước giờ những dòng hormone chạy loạn mới làm tớ đau nhè nhẹ. Tớ sẽ chui trong chăn, coi phim và khóc như một đồ lẩn thẩn. Cô đơn buồn chán như tớ, còn biết làm gì nữa đây? Mỗi khi có những kèo như thế này, tớ lại lên blog và viết cho trôi hết. Vì tớ biết cảm xúc dù có từng mạnh mẽ thế nào, rồi cũng sẽ trôi qua. Mặt trời nhỏ làm tớ thôi không nghĩ tới thời gian nữa. Tớ cũng không quá tò mò về quá khứ và trăn trở về tương lai. Tớ thích nghe mặt trời nói, kể chuyện, phàn nàn, hay gì cũng được. Công tắc của phán xét tắt đi và trí tưởng tượng thì bật lên. À thì ra đây là hiệu ứng của ảo giác nhìn thế nào cũng thấy rất dễ thương. Mặt trời nhỏ ít khi thấy mình có cảm xúc gì khác biệt. Tớ thì hiếm khi quá thích quá ghét điều gì. Vậy cho đây là một ngoại lệ. Rằng tớ lại buộc mình vào một thứ liê

Những ngày bận làm bận nghĩ

Thường thì tớ sẽ nghĩ đến không làm gì được. Hoặc làm lung tung để khỏi phải nghĩ. Thời gian này là một quãng đường đặc biệt. Tớ bận rộn nhưng cũng rất trống rỗng. Tớ chọn làm một dự án không tên tuổi không kim tuyến. Các buổi chiều tớ sẽ đến chiếc văn phòng nhỏ xíu ở rất rất xa, ngồi gần những người bạn đặc biệt (hay gọi là kì cục cũng được). Việc chẳng dễ mà cũng chẳng khó, chỉ đủ để ngốn hết kha khá thời gian trong ngày của tớ. Tớ cũng không duy trì được thời khóa biểu học hành chăm chỉ nữa. Ngày nào trở về nhà cũng mệt đến mức chỉ muốn đi ngủ thôi. Tuần sau có lẽ phải cải thiện thời khóa biểu chứ như này chả ổn tẹo nào. Tớ cũng nghĩ mông lung về công việc chính thức đầu tiên, về chuyện vì sao mình lúc nào cũng bận rộn mà vẫn cô đơn như thế. Nghe lời cô bói, tớ sẽ để đầu óc nhẹ nhàng ít ràng buộc hơn. Tớ không nghĩ về những đoạn viết dài không lối thoát mấy tháng trước nữa. Cuộc chạy marathon của các hormone rồi cũng sẽ hết thôi. Tớ không tả được mình đang thấy như thế nào. Nhẹ

Làm gì thì khôn nhỉ?

Phải làm gì mới là khôn? Như thế nào thì được gọi là dũng cảm? Làm một em bé đa đoan cứ vừa vui lại vừa buồn. Hôm nay tớ lại vác cặp ra ngoài đường ngồi nát quán người ta. Từ lúc trời còn nắng nôi đến lúc nhân viên trong quán ăn cơm rửa chén vẫn cắm rễ tại chỗ. Đi đâu cũng gây ra sự ngứa mắt không nhỏ, thành ra cũng hơi buồn chút. Cũng không có ai ra ngồi chơi cùng cho đỡ tự kỉ. Thi thoảng phải có loài người bủa vây mới tắt được những tạp âm trong đầu, và không cho phép bản thân nghĩ ngợi ba linh tinh nữa. Cuối tuần ai cũng có việc riêng, nên tớ không đòi hỏi gì hơn được. Gió lùa vào rét quá quần nhung cũng phải đầu hàng luôn mới sợ... Tớ chỉ viết lung tung thôi vì một thời gian chưa có gì mới. Tớ ngồi chờ chiếc email mà có thể là sẽ không đến trong hôm nay. Bỗng thấy thật là bồn chồn. Tách mình ra khỏi những kì vọng chưa bao giờ là dễ dàng. Ranh giới giữa độc lập và dị hợm cũng rất mong manh. Nhưng tớ còn chẳng biết phải làm gì thì mới khôn, nên phải đọc sách và học tiếng Nhật đây.

Trống rỗng và đi tiếp

Đến hôm nay tớ chính thức là thôi hẳn rồi. À thì ra lại thêm một câu chuyện tự sinh tự diệt khác nữa. Tớ lại đi tiếp những ngày trống rỗng, và không biết làm gì khá hơn ngoài chờ đợi. Nhoàm Nhoàm dạy rằng (hoặc ăn cắp tư tưởng ở đâu đấy của ai đấy) thiên hạ cứ chờ một cơn mưa đến đổ đầy cái ly rỗng bằng tình yêu. Nhưng nếu cậu thiếu thốn, lấy đâu ra mà cho đi. Nếu cậu toàn những định kiến này nọ lấy đâu ra chỗ trống mà lấp đầy. Tớ không sẵn sàng cho cả hai phương hướng đấy. Đùa cợt hóa ra chẳng giải quyết được chuyện gì. Má đã nói đúng, về chuyện sẽ có thời điểm mình tự phát điên lên chẳng cần ai thúc giục. Tớ lại là Nhân Mã cung lửa hấp tấp vội vàng. Một thành công nho nhỏ gần đây là tớ đã rèn luyện được kỉ luật làm việc và sức bền trước những cơn buồn ngủ lười biếng. Nếu bảo những sự này đến rồi đi không để lại gì là nói dối rồi. Tớ sẽ nghe lời thầy bói nhìn vào mặt tích cực. Cố lên nào sách cũng đang rục rịch xong phần chữ rồi, nốt phần hình và ráp bìa là ổn.

Chuyện không thể cưỡng cầu

Tớ không thực sự trông chờ gì cả. Tớ cũng không thực sự cảm mến ai. Tất cả chỉ vì tớ quá bối rối và trống rỗng ngay trong thời gian này. Vậy nên tớ đang đọc sách và đi gặp gỡ mọi người xung quanh để có thể trở nên bình tâm và chắc chắn hơn. Cái đầu này sẽ không bao giờ ngừng suy nghĩ. Và tệ là một vài tiếng trước tớ nhận ra cậu không nằm ở tim, mà chỉ là một phần của thói quen để cho suy nghĩ được bận bịu của tớ thôi. Sao người ta lại đi cảm mến một sinh vật mình không thể hiểu rõ, cũng không dám tiến đến nhìn cho kĩ càng hơn. Sau tất cả thì cậu với tớ sẽ chỉ còn là cái thở dài. Tớ không biết mình muốn gì nữa. Giống như chuyện học thêm nữa, học thêm mãi, tớ tiếp tục vì cảm thấy đây là điều đúng đắn, chỉ không rõ là đi đến đâu. Tớ lại hèn nhát rồi. Dù sao thì tớ cũng phải đi ngủ sơm sớm thôi mai còn gặp gỡ thế gian, biết đâu cuộc đời lại vui hơn được tí.

Trước khi đi ngủ

Tớ đau bụng quá nên thử viết một chút trước khi đi ngủ sớm. Hôm qua lại ngố tàu xem phim đến tận sáng, khóc khóc cười cười như dở hơi. Dù sao thì tớ cũng đã mong chờ cái kết rất lâu rồi. Vả lại một thời gian lâu lâu nữa tớ mới quay trở lại xem phim ngôn tình, nên cho phép bản thân chào tạm biệt thói quen hại dạ dày này một cách oanh liệt cũng ổn. Biết đâu cơn đau bụng hôm nay cũng là hậu quả của sự vui thú bất chấp tuổi tác cũng nên. Tớ mới có một lời mời. Dù đã cố tình né đi nhưng bị ăn cảnh cáo nên tớ đang lo lắng lắm. Hóa ra biết đáp án rồi còn phải đặt bút viết ra giấy, mới khó thật khó làm sao. Tớ đã cố tưởng tượng trong đầu một vài lần, nhưng không có vẻ gì là ổn. Đúng hơn là sân khấu trong đầu tớ đang rỗng tuếch. Tớ lại ngồi nghĩ đến cậu một ít, và đến cậu toàn lờ tớ đi gần đây. Thôi thì tớ đã thua ngay từ đầu nên không thể phàn nàn gì được rồi. Tớ đã và đang đọc sách, viết sách, cũng như loay hoay học những thứ cần thiết. Dù sức ỳ của chuyện học hãy còn khá lớn, tớ cũng đang d

Phát hiện mới

Dù tớ tự bảo rằng bản thân không được hòa đồng quảng giao, nhưng con người ở thế giới ngoài kia cũng khá kì lạ. Tớ có tỉ điều muốn nói nhưng họ không có nhu cầu nghe. Họ có lẽ sống nhộn nhịp và nhiều biến cố hơn tớ nhưng chẳng có nhu cầu nói. Vậy là sao nhỉ ? Hôm qua tớ mất ngủ rất lâu không hiểu vì lí do gì. Chắc tại thức khuya xem phim quá giấc, và tớ lại nghĩ lung tung về những chuyện đang xảy ra. Cơ mà đến sáng nay khi nghĩ lại một cách chỉn chu, tớ mới nhớ ra rằng tớ hiểu vấn đề này rồi mà. Chuyện mình mến mộ một ai khác hay bất kì điều gì luôn là việc tốt. Nhất là cuộc sống tẻ ngắt như của tớ. Vì vậy nên dù có nhận được gì từ đầu còn lại hay không, tớ vẫn nên vui và tự hào. Hơn cả, tớ và cậu sẽ là bạn làm ăn rất tốt. 2 tháng vừa qua tớ đã học được rất nhiều, mong là cậu cũng thế. Dù mệt một chút nhưng như bao lần đung đưa khác, tớ sẽ lại chẳng cảm thấy gì và cười bản thân ngặt nghẽo mỗi khi nghĩ lại cho mà xem...

Khi đi qua cùng một trải nghiệm hai lần

Tất cả các thứ nhân cách khó ở đều là tớ nên cũng thật khó nhằn nhỉ. Nhiều lúc tớ biết thật là không đúng nếu đi làm thám tử đục lỗ trên tờ báo thế này. Hôm nay thì sau vài ngày lăn lóc và tự nhận thức, tớ đã xóa được các app mạng xã hội và bắt đầu quay lại với các niềm vui cũ. Tớ có động lực để đọc và học nhiều hơn. Vì vậy tớ phải thực sự thừa nhận rằng khi đi qua cùng một trải nghiệm đến lần thứ hai, các thứ quả thực nhanh và đơn giản hơn nhiều. Tớ cũng không có quyết tâm gì đặc biệt, chỉ là chán chưa muốn ngủ và cũng không muốn tiếp tục ca thán nơi mạng xã hội. Ghi lại như vầy dù sao cũng rất dễ chịu, thôi tớ cắm tai nghe và ngất đây.