Từ lúc nào đó
Nhiều người sẽ gọi tớ là đồ bỏ cuộc. Vậy cũng phải. Tớ bỏ cuộc với nhiều sở thích, nhiều công việc từng làm. Người ta gọi như vậy là cả thèm chóng chán thì phải. Cũng không rõ nhưng tớ luôn hào hứng với những gắn kết mới và không quá buồn bực nếu phải chia tay. Tớ sẵn sàng cho đi thời gian và nỗ lực nhưng nếu phải hi sinh việc được thoải mái, tớ nghĩ là tớ sẽ sẵn sàng chào tạm biệt mà không suy nghĩ nhiều. Và tớ cũng nghĩ tớ đẻ ra không phải để hoàn hảo. Lúc đó tớ sẽ bực mình vì mấy vết sẹo trên người, vì mũi không đủ thẳng, mắt không đủ to hay chân không đủ dài. Thực sự thì tớ không suy nghĩ gì nhiều. Nếu mặc quần áo đủ ấm, mặt đủ các bộ phận và chân vẫn có thể đi, không phải là tuyệt vời lắm hay sao. Vì sao phải mệt mỏi che giấu. Dù sao thì kiên nhẫn quan trọng nhất có lẽ chính là phải kiên nhẫn với bản thân mình. Và nghiêm khắc lớn nhất cũng thế. Khi đã đủ thì sẽ không còn cần nữa, những thứ sở thích xao nhãng tạm thời chính là như vậy. Tớ chắc chắn sẽ phải hối hận vì đã cắt đứt liê