Posts

Showing posts from March, 2017

Từ lúc nào đó

Nhiều người sẽ gọi tớ là đồ bỏ cuộc. Vậy cũng phải. Tớ bỏ cuộc với nhiều sở thích, nhiều công việc từng làm. Người ta gọi như vậy là cả thèm chóng chán thì phải. Cũng không rõ nhưng tớ luôn hào hứng với những gắn kết mới và không quá buồn bực nếu phải chia tay. Tớ sẵn sàng cho đi thời gian và nỗ lực nhưng nếu phải hi sinh việc được thoải mái, tớ nghĩ là tớ sẽ sẵn sàng chào tạm biệt mà không suy nghĩ nhiều. Và tớ cũng nghĩ tớ đẻ ra không phải để hoàn hảo. Lúc đó tớ sẽ bực mình vì mấy vết sẹo trên người, vì mũi không đủ thẳng, mắt không đủ to hay chân không đủ dài. Thực sự thì tớ không suy nghĩ gì nhiều. Nếu mặc quần áo đủ ấm, mặt đủ các bộ phận và chân vẫn có thể đi, không phải là tuyệt vời lắm hay sao. Vì sao phải mệt mỏi che giấu. Dù sao thì kiên nhẫn quan trọng nhất có lẽ chính là phải kiên nhẫn với bản thân mình. Và nghiêm khắc lớn nhất cũng thế. Khi đã đủ thì sẽ không còn cần nữa, những thứ sở thích xao nhãng tạm thời chính là như vậy. Tớ chắc chắn sẽ phải hối hận vì đã cắt đứt liê

Giờ thì đã sẵn sàng rồi

Phùuu thật là nhẹ người. Vậy là gọn gàng trong ngày hôm nay tớ đã hoàn tất việc vứt bớt nặng nhọc trong đầu. Dù là coi bói xong thì bảo năm nay sẽ xui tận mạng. Nhưng thôi đã bao giờ may mắn cho lắm. Hôm nay tuy là một ngày lười nhác nhiều phần với công việc và học tập, nhưng thôi thì sau đôi ba tuần cực kì đau đầu, có thể tạm trút bớt các suy nghĩ tiêu cực có lẽ cũng là một chuyện tốt. Dù là đi làm cũng có tí tẹo hụt hẫng vì đã bị kệ như không khí, nhưng ngoài làm việc lặt vặt cũng đã nhân tiện đọc thêm được kha khá tài liệu. À thì lại thêm một ngày đen thùi nữa. Nhưng vì cuối cùng đầu óc cũng đã nhẹ nhõm khỏi bao nhiêu ầm ào, có thể thảnh thơi hồi hộp chờ xem ngày mai đời còn hành được như nào nữa. Thôi thì cũng là một đoạn kịch buồn của giai đoạn này, Không rõ bao giờ cuộc đời mới khá lên được nữa. Ý tưởng thi marketing thì vẫn tắc tị. Quá là chán luôn. Nhưng vì đang luyện tập để trở nên vui vẻ hạnh phúc nên thôi thì bớt phàn nàn, mỗi khi buồn thì coi chút phim sến cho có lòng tin

Đến là đau đầu

Định vác xác đi làm một chút nhưng thôi thì chắc cũng tranh thủ ngoáy được vài dòng. Cảm giác như đang trở về thời điểm ban đầu vậy. Cái gì cũng không có. Xa xôi không biết đâu mà lần. Chậc thì có lẽ xem xong phim này đời sẽ tốt lên. Cả giờ đang là giai đoạn học hành cơ mà quên hay sao. Đừng có mà nản. Thực sự thì nhiều lúc cũng ngạc nhiên với sự lạc quan của chính mình ghê. Nhưng thôi thì với kẻ sợ hãi xã hội vô ngần thì biết sao giờ. Đoạn này chắc ngắn tũn vì chỉ là chút xả bầu suy nghĩ xấu xa được đặt tên là ghen tị. Nhưng thôi không sao ạ viết xuống đôi ba dòng bao giờ cũng tốt hơn. Cả nếu đã quyết định thời điểm này gọi là "Phase học tập" thì học tập đương nhiên là ưu tiên hàng đầu rồi. Dù sao thì cũng theo chủ nghĩa tin vào thực lực và xác suất nên sẽ bớt vặn vẹo số phận và tự thân cố gắng nhiều hơn. Phim đang vừa đáng yêu vừa li kì nên cũng chả buồn được. Chỉ mải chìm đắm trong sự ghép ghép các mọi người. Thế là chỉ một tuần nữa sẽ nghỉ việc ở bánh vòng rồi. Chắc lúc

Lại bị vận may bỏ quên rồi

Một đợt tồi nữa của cuộc đời. Các thứ làng nhàng không chút khởi sắc. Thực sự chỉ muốn nằm nhà ngủ cho đã đời. Nhưng mà có nhẽ tối đến bớt coi phim sến đi thì sẽ cắt giảm được nhiều phần khổ sở ban ngày. Thế quái nào mà cái vòng tay chỉ tính là đã đi ngủ hơn 2 tiếng vậy. Còn đâu là con người nữa... Những cơn đau đầu vẫn liên tiếp giã xuống. Càng cố tránh thì họ càng không quan tâm. Thôi thì cũng chẳng có lí do gì để phải quan tâm cả. Nên tốt nhất là cứ tự giác phàn nàn khóc mếu đôi câu, rồi ai làm việc nấy cho iên ổn. Bỗng hối hận vì đã không mua chip chip ghê... Cơ mà nghĩ đi nghĩ lại thì thiếu ngủ là cực kì nguy hiểm. Sau này phải cố gắng thay đổi thói quen thức khuya đáng sợ này mới được. Thôi còn chút thời gian thì cày phim rồi tẹo học hành tại chốn công sở. Những ngày cuối vừa thấy nhẹ nhàng vừa hơi ghét bản thân vài chút. Nhưng thật sự thì không nhận thấy mình có thể đóng góp được cái gì ở chốn đó cả, nên rất sợ. Và nặng óc nữa. Dù sao thì tớ cũng không phải đứa thần kinh quá v

Những câu chuyện buồn dập mặt

Cuối cùng thì tớ đang ngồi viết ngay trong lớp học trong một tư thế ngồi lạnh mông kinh khủng. Thiệt là nhớ sự ngồi thu lu gõ đôi dòng vô tác dụng quá đi ấy ạ. Thật sự thì tớ đang vô cùng hoảng sợ nhưng lại bận đến mức không có thời gian để giải tỏa. Dù là thực ra tớ thấy mình luôn dành nhiều thời gian để rảnh rỗi và lầy lội một cách quá đáng. Suốt những ngày vừa rồi, cái cảm giác căm ghét chính mình cứ hiện lên mãi như vậy. Điên thật và bây giờ thì đang ngồi trong xó lớp khóc mếu. Tớ đọc hàng trăm tỉ thứ để an ủi bản thân, vùi đầu vào coi những video nhảm nhí vì quá mệt mỏi. Đến chuyện lên lớp bốc phét như thần cũng chẳng mang lại sự phổng mũi nữa. Tớ nghĩ là chiếc blog này sẽ phải ghi lại sự vui vẻ cơ, nhưng sao càng lớn lại càng đau đầu đến như vậy. Nó giống như cái cảm giác là mình có vẻ sắp đạt tới nơi mình mong muốn rồi, chỉ cần ổn định cố gắng như vậy là sẽ ổn, nhưng sau đó lại dập mặt nhận ra là à không, còn rất xa, và tớ chỉ là chú ốc sên đang bò lổm nhổm thôi. Hiện tại thì t