Posts

Showing posts from December, 2017

Trở lại với sự năng suất

Xoẹt một cái những ngày tập thể dục đã đi qua. Tớ lai trở về với nhịp độ đều đều, năng suất và có chút buồn chán. Hôm qua tớ đã nói chuyện thử với một vài quan điểm xem nên làm gì tiếp theo, vì tớ đã trốn chuyện suy nghĩ được vài ngày, hay vài tuần gì đó. Kì lạ là chỉ nhờ viết ra một đoạn, đọc đi đọc lại vài lần trong tuần, là tớ có thể gọn gàng xếp mọi thứ vào một ngăn tủ và đi tiếp. Chuyện vui trở nên ít vui. Chuyện buồn cũng chẳng thực sự đáng buồn. Tớ trở về với hạnh phúc rất đôi phương Đông, tìm kiếm yên bình và ổn định. Có nhiều thủ tục để tớ thực sự có thể cho qua. Cần một thế lực ngẫu nhiên bảo tớ thực sự đã rất hiểu chuyện rồi, hãy hành động đi thôi. Cần rất nhiều đồ ăn để nhắc tớ rằng tớ luôn có thể làm những việc khiến mình vui nhất trên đời. Cần thêm một ít thời gian để các chất hóa học tan đi hết, và tớ sẽ không nghĩ lung tung nữa. Dù đây không phải việc gì xấu, nhưng nếu không để qua một bên, thì tớ sẽ không thực sự bắt đầu được điều gì tốt đẹp. Tớ luôn rất giỏi sắp xếp

Lời chào tạm biệt

Nhờ có câu chuyện ngắn ngủi này mà tớ đã học được thêm kha khá điều mới mẻ. Hôm nay khi mình xích ra xa, tớ đã chỉ thấy một người bạn thôi và không có thêm suy nghĩ gì nhăng cuội cả. Vậy mới thấy là nếu có thể thẳng thắn hơn một chút, chấp nhận để cho cảm xúc đến và đi, những trăn trở hoặc buồn bực cũng như liền lại nhanh hơn. Tớ vốn dĩ không quá nhiều tình cảm mà chỉ phán xét mọi người xung quanh theo những tiêu chuẩn phân cực tự thân bịa ra thôi. Dù chỉ là trò đùa nhưng tất cả chuyện này là như vậy đấy.

Những ngày cuối cùng

Vì hôm trước cậu đã nhắc nên dù đang đếm ngược sẵn rồi, tớ mới thấy là tớ đếm sai. Trong nhiều thứ thì tớ luôn là người nhanh nhẹn, riêng chuyện này thì xưa tới nay luôn là con rùa lề mề. Tớ không biết cách nào để bản thân thoải mái hơn. Nhưng dù sao thì dần dần tớ học được cách trung thực với bản thân, cũng không bị chính những thứ mình đang nghĩ làm cho khó chịu nữa. Như Sakaki trong phim My boss my hero bảo ấy, chú thợ gỗ cứ chẻ củi đến biêng đầu, còn mình thì sẽ đau đớn theo một cách dễ chịu kì lạ. Tớ luôn hâm mộ Trang và Chuỳnh, có thể sống bản năng và bộc lộ thoải mái đến như vậy. Còn tớ thì sao nhỉ? Không biết nữa. Nhưng nếu một tuần lại có thể được bận rộn thêm vài ngày, tớ sẽ thấy vui lắm. Nếu cậu nhớ thêm điều gì nhỏ nhặt về tớ, tớ cũng rất mừng. Dù có lẽ phần nhiều chỉ là nói dối và diễn xuất thôi, tớ không làm gì khác được. Bạn bè hẳn sẽ cười vào mặt đứa lớn đầu vẫn ngờ nghệch như tớ, nhưng thực sự nếu mình đi dạo trong vườn và thích một bông hoa, ngoài thời gian tưới nước

Tớ học cũng không tồi đâu nhé

Tớ thấy các thứ cũng đã tém tém lại rồi. Chuyện gì phải hết rồi cũng sẽ hết. Đến cuối ngày thì chẳng có gì to hơn chính bản thân tớ và những điều tớ muốn làm cả. Phần lớn thời gian tớ sẽ thấy vui và buồn cười nhưng thỉnh thoảng cũng băn khoăn về sự lạ đời của chính mình. Vì tớ vốn dĩ đã không tham gia bài toán, nên vào khoảnh khắc nhận kết quả thú thực cũng không nên ngạc nhiên làm gì cho phiền phức. Thôi thì cũng chỉ là một hoạt động tiêu khiển trong những ngày rảnh rỗi. Tớ buồn ngủ đột xuất nạ phải đi ngủ thôi... Tớ mới nghĩ ra thử thách này nhé. Cũng chỉ để cho vui thôi. Đây không là gì với cậu nhưng là bài tập của tớ. Vì tớ đã chọn làm tớ của ngày hôm nay, nên không có cách nào phàn nàn được rồi.

Ngốc nghếch một cách cố tình

Có nhiều chuyện có lẽ chẳng phải là không đủ thông minh để nghĩ ra. Đơn giản hơn là có nghĩ ra đấy nhưng vẫn lựa chọn lao đầu vào. Chuyện xưa như Trái Đất nhưng vì quá tham lam mới không có được cái gì trọn vẹn. Vì sao thế nhỉ? Rằng nếu như mình tách đôi ra, và nhìn lại chính những thứ đang xảy ra đây, sẽ thấy nực cười lắm. À đó là thứ mà em nhỏ luôn mô tả, tâm trạng đi lên rồi đi xuống, lại chẳng thể tự tay điều khiển được. Liệu có phải là đúng lúc không? Liệu có phù hợp không? Liệu có làm xấu bản thân không? Những nghìn tỉ câu hỏi phức tạp làm nên một kết cục đơn giản: Không gì cả. Tớ vẫn có thói quen tự làm khó mình như thế. Lái xe vào con đường nào dài hơn. Đi đứng theo một cách khó khăn hơn. Lựa chọn những công việc buồn bã hơn. Và bước qua cảm xúc một cách nhọc nhằn hơn, đậm chất phim ảnh. Có lẽ vì tớ biết rằng tất cả rồi sẽ ổn, tớ mới có thể ung dung quẳng tâm trí vào chốn không đâu như thế. Mà đúng rồi nhỉ. Tớ sẽ ổn thôi ~

Bịa ra chuyện cho vui

Một thời điểm bình thản hiếm hoi kì lah của cuộc đời tớ. Nếu từ nhìn vào thì tớ phải đang bận chết đi được. Cơ mà nói chung đầu óc cũng thanh thản không phải lo lắng gì là tốt quá rồi. Vô tỉ thứ dự định và dự án ngổn ngang cũng chỉ là thứ yếu. Vì tớ hi vọng vài tháng này có thể dành thời gian để làm người, để khóc và cười, để tính toán và mơ mộng, để đi và ở. Tớ không có lí do gì cụ thể, chỉ là cảm thấy cần phải như vậy. Vì khi đã bắt đầu lật trang là mọi thứ xung quanh sẽ khác lắm. Thời sinh viên của tớ không như người ta hay tả trên phim ảnh và trong sách vở. Hoặc cũng giống nhưng tớ không muốn nhận. Tớ đã cực vui và cực buồn. Cực tính toán và mơ mộng. Đi nhiều và cũng ở nhiều hơn. Có lẽ tớ sẽ gọi đây là một động thái níu kéo. Đó đã là một thời điểm lê thê nhưng giờ thì chấm dứt. Tớ đã ghét và cũng đã mến loài người theo một nhịp độ đan xen khó miêu tả. Tớ không học và cũng đã học theo nhiều cách khác nhau. Tớ học cách độc lập hơn và cũng thoải mái hơn mỗi khi cần nhờ giúp đỡ (rất c

Lâu rồi chẳng khóc

Tớ cũng chẳng nghĩ được là giữa lúc mọi thứ tưởng chừng đã tạm xuôi thuận, để dành bão tố cho một lúc nào khác sau này, lại nảy ra cãi vã trong nhà. Dù tớ chẳng mấy ở nhà nhưng mỗi lần như thế lại đau kinh khủng khiếp. Dù ra đường có thẳng thắn như thế nào, tớ vẫn chẳng thể nói những gì mình nghĩ lúc ở nhà. Tớ chỉ được phép làm một số việc nhất định, mọi người sẽ phải vui vẻ sống cạnh nhau. Dù tớ nghĩ thứ thăng bằng này là nói dối, và thi thoảng tớ hùa theo lời nói dối này, một vài lúc vui vẻ sẽ đến thật. Đến khi những giá trị và khác biệt một lần nữa đụng nhau, im lặng lại biến mất, và đúng như tớ đoán không ai thực sự thay đổi sau tất cả. Tớ cũng thế, thật là hèn nhỉ. Cứ nghĩ là một vài ngày này tớ sẽ cho phép bản thân thả hồn thong dong, nghĩ ngợi lung tung, rồi thì dành thời gian cho vài mối quan hệ nông cạn. Nhưng xa xỉ đấy vừa biến mất rồi. Tớ biết mình sẽ chẳng bao giờ được yên thân. Và thứ đau đầu này sẽ hành hạ tớ mãi. Mong đừng ai dắt tớ đi bác sĩ vì nhỡ chẳng may họ sẽ chẩn