Posts

Showing posts from November, 2016

Đúng là thật biết đùa

Dù vẫn luôn biết may mắn sẽ luôn đi cùng trả giá, nhưng vố này quả thực là hơi đau. Nhưng những căng thẳng mệt mỏi gần đây có lẽ cũng tự mang một ý nghĩa dấu hiệu gì đó. Đã không còn là câu chuyện có cố gắng hay không, thực sự là tớ không thể làm tốt tất cả mọi việc mà cần phải đặt ra những ưu tiên cụ thể. Vì đâm đầu vào mọi thứ bày ra trước mắt sẽ đẩy tớ vào chỗ mà tớ không muốn đến, dù cũng không biết là đâu. Nắm được quy luật của mình có thể là chuyện tốt hoặc không tốt, nhưng chắc chắn tớ sẽ giữ thăng bằng được tốt hơn. Khi đang đi trên một cái cầu hẹp, có thể sẽ có chút rung rinh, nhưng nhất định không được nhìn xuống, càng không nghĩ đến chuyện quay đầu lại. Tớ luôn cảm tưởng những năm tháng đen tối nhất sẽ qua đi thôi. Ừm sẽ không gọi là thanh xuân nếu không khắc cốt ghi tâm, và khi nhìn lại thì phải bật khóc. Chôm từ phim sến ra nhưng tớ không nghĩ tớ sẽ lăn lóc vì cuộc tình nào hết, mà sẽ nhận rất nhiều tổn thương từ những cuộc chiến với bản thân. Chuyện tỏ ra điềm tĩnh làm tớ

Chết mất thôi

Ôi một ngày không thể nát bét hơn. Đầu óc mệt mỏi, toàn thân cũng không muốn cử động. Xem ra phải nghiêm túc với vụ đi ngủ sớm và ăn uống đầy đủ thôi. Hôm nay sẽ làm vài việc thư thái để thư giãn tinh thần, xong sẽ nghỉ ngơi để còn có sức vượt qua nguyên một tuần dài dằng dặc phía trước. Dù hầu hết những cáu giận toàn là do mệt mỏi sinh ra chứ không có một lí do cụ thể nào cả, nhưng có lẽ điều đúng đắn nhất có thể làm là kiên nhẫn với bản thân. Chuyện du lịch phải rẻ thật phiền quá... Cũng chả biết phải viết gì nữa. Đáng ra phải làm vài việc khác cho tối nay được hiệu quả, nhưng cũng chỉ đảo đi đảo lại đôi dòng đơn đăng ký tham gia trại biển và khó chịu vặt vãnh này kia. Có lẽ ở một mình nhiều cũng sinh ra lắm tác hại thật. Nhưng vì đã đặt quyết tâm có thể sống độc lập, thì ngoài chuyện tài chính ra những khó chịu kiểu như này là thứ cần được tập luyện. Ngồi viết nốt đôi dòng nháp rồi đọc sách giả bộ tri thức xong lăn ra ngủ thôi nào. Mai sẽ là một ngày tươi đẹp ~

Viết cho một ngày rảnh rỗi bất ngờ

Ơn chúa hay ai đó đã phát minh ra ngày cuối tuần. Hai tuần gần đây thực ra khá là thư giãn, nên vẫn còn sức để có thể lết qua 5 ngày quần quật gặp bao nhiêu là người. Đột nhiên hôm qua cậu lại quay trở lại nói chuyện. Lúc đấy thực sự thì trong đầu chỉ hiện lên câu: "Ờm vẫn lame như ngày nào...". Thôi thì tớ đang rèn được kĩ năng bỏ qua các thứ không quan trọng, và để những thứ quan trọng nhưng không phù hợp ra đi, thì coi như là bài kiểm tra xác nhận lại. Thì nói chung ngay từ ban đầu vẫn là gỗ đã không hồn vật vờ tìm niềm vui. Nhưng vẫn chưa thấy gì cả. Có nhiều thứ rất có ý nghĩa với tớ, nhưng thực chất thì tớ khó có thể gọi đó là niềm vui. Ừm tớ chỉ thử làm những thứ người ta gọi là vui thôi. Nói vậy chứ không hẳn là làm gì cũng tẻ ngắt. Tớ thích ngồi chill với chúng bạn. Nói thực thì các tình bạn của tớ đều không lâu dài, vì tớ là dạng thích dành thời gian, nên nếu ai cũng duy trì được, thì một ngày phải có 342542 tiếng mất. Dù sao thì hôm nay nhân dịp có một chiều rảnh

Hãy cố gắng tập trung

Nỗ lực đi ngủ trước 12h đêm quả thực là một trong các quyết định đúng đắn nhất gần đây. Ừm quả thực thì mỗi người chỉ nên tập trung vào một số lượng các công việc thôi nên có lẽ đây sẽ là những bài học về vượt qua gánh nặng phải làm tốt tất cả mọi thứ. Dù cũng đang tập tễnh không chắc chắn trên con đường mình đã chọn, và không nên lấy xem chỉ tay ra làm nguồn tham khảo tuyệt đối, thì dù rất ghét câu này, nhưng bỗng thấy vô cùng tin tưởng rằng mọi thứ rồi sẽ ổn thôi. Mọi thành tựu đều được xây trên sự đánh đổi. Tuy rằng thực sự thì nếu cố gắng sẽ có thể làm tốt hơn nữa chuyện học, nhưng thay vì dành tâm sức cho những thứ mình thực sự không cảm thấy quan trọng, vô cùng tiêu tốn năng lượng. Có lẽ định mệnh bảo rằng tớ sẽ không bao giờ là đứa con mà ba mẹ muốn, học giỏi nết na và lấy chồng tử tế. Nghe không giống tớ chút nào. Tuy vẫn còn một vài lấn cấn suy nghĩ, nhưng sự thực thì tớ vẫn là người máu lạnh và tự phụ. Tớ không nghĩ là mình nên chối. Vì tớ phải có trách nhiệm với tuổi trẻ củ

10' cuối ngày để ghi lại những quyết tâm trong thời gian sắp tới

Vì gần đây đang tập thói quen đi ngủ sớm để có năng lượng bơi qua lịch trình như hành xác mỗi ngày, nên có lẽ thời gian tới nên hạn chế viết note, cũng như vò đầu bứt tóc nghĩ những status khó hiểu hù dọa thiên hạ. Sau FSC dường như đã có thể tự tin bảo là mình đã bước qua giai đoạn khó ở vô dụng. Vì thế nên dù ở vai trò nào đi chăng nữa. cũng phải cố gắng gấp 200% để bù lại thời gian vật vờ nghi hoặc bản thân. Trong 10' trước khi đi ngủ có thể ghi lại những suy nghĩ gần đây và đặt ra đôi chút đường hướng sắp tới. 1. Thời gian là có hạn. Cũng biết là sẽ có lúc phải chấm dứt con đường đồng hành này, chuỗi ngày hành hạ nhau này, và rồi khi không còn công việc, liệu có còn là bạn bè tối ngày gặp nhau, rồi bao nhiêu cuộc nói chuyện cũng lại chỉ xoay quanh chuyện làm gì, tổ chức rồi sẽ ra sao. Ngẫm lại thì hơn 2 năm chưa bao giờ coi AIESEC là châu báu ngọc ngà, cũng không ít lần mặc kệ để cho các thứ muốn ra sao thì ra, và dù có thành "sếp" của cả trăm con người, không phải

Khó chịu hôm nay liệu có biến thành hạnh phúc của ngày mai

Sau giai đoạn hành hạ sức khỏe với Nielsen Case Competition, chuyện được giải Nhất tuy cũng đáng mừng, nhưng cũng chẳng làm tớ hào hứng được lâu. Tớ cứ lao đầu vào thứ này thứ kia liệu có phải đúng không nhỉ? Thực ra thì tớ đang làm việc nham nhở mỗi thứ một chút chả ra đâu vào đâu. Vì hôm nay thực sự là một ngày tồi tệ, nên có lẽ tớ phải bắt đầu buộc bản thân đi ngủ sớm xem sao. Rốt cuộc thì tớ sẽ phải gắn với một công việc nào đó trong thời gian dài, nên cách tốt nhất để duy trì năng lượng và hứng thú là phải sinh hoạt thật điều độ. Chỉ cần thức khuya nhiều hôm liên tục thôi là sức khỏe sẽ phải trả giá. Tớ có cảm giác là sẽ phải tự chăm sóc bản thân rất rất lâu, nên tốt nhất là quan tâm đến chính mình từ bây giờ. Những thứ màu mè hỏi han sao có thể đánh bật được giấc ngủ đầy đủ cơ chứ. Hôm nay tớ về nhà sớm, lại nhận được tin không cần phải đi họp nữa nên càng được thể nằm dính lưng xuống giường, ngấu nghiến xem nốt mấy tập phim My little princess. Kì lạ là tớ có thể lao ra đường c

Thương chiếc dạ dày

Dù đáng ra phải đang làm việc vô cùng năng suất thì tớ lại đang ngồi ghi lại đôi dòng về các mệt mỏi gần đây. Dù sao thì tớ cũng thấy đây là việc quan trọng, nhất lúc này, ngay bây giờ, khi tớ đang ngồi ở quán Chim Gõ Kiến đây. Hai tuần nay tớ dã man với bản thân quá. Dù không thấy đói mấy vì cả ngày chỉ ngồi một chỗ nhưng xem ra bỏ bữa cũng không phải là thứ gì hay ho. Làm việc này việc kia bận rộn nhưng đầu óc lại trống trơn, chỉ muốn lăn ra ngủ cho hết ngày. Ừm thì đúng như kế hoạch, dạo gần đây tớ cực kì năng suất, làm được ngàn tỉ việc cùng một lúc. Đi làm cũng khá thú vị, công việc lạ hoắc ngồi mò mãi vẫn chả hiểu gì. Đồng thời thì cũng đang thi thố này nọ như một sinh viên điển hình. Lạ nhỉ, đáng ra lúc như bây giờ đây tớ phải cảm thấy siêu vui vẻ cơ mà tại sao lại kiệt quệ thế ạ? Hay là vì chưa ngủ đủ? Thôi thì chỉ biết cắm đầu cắm cổ làm các thứ mình đang làm thôi ạ. Vì tớ đã quyết là sẽ kệ hết và tập trung vào sự nghiệp mà. Cố lên cố lên ạ >.<