Posts

Showing posts from April, 2018

Những điều vũ trụ muốn bảo

Tớ đã nghĩ là có thể để cho đầu óc thanh thản lần này, và chỉ làm những chuyện khiến tớ thoải mái thôi. Nhưng có vẻ vũ trụ lại đang gửi cho tớ nhiều dấu hiệu. Nếu mấy ngày hôm trước tớ còn cảm thấy mình làm rất tốt, thì hôm nay lại nhớ ra là tớ đã thua từ năm 1996 rồi. Cũng đúng là nếu không từng hi vọng suy nghĩ gì thì sẽ không có thất vọng. Cô bói bảo tớ hãy cứ làm những chuyện khiến bản thân vui vẻ thôi. Nếu nghĩ tiếp nghĩ tiếp nữa sẽ lại bẻ nát bông hoa hồng. Tớ sẽ không nghĩ nữa.  Chỉ còn vài ngày nữa là đi thi rồi, xong lại đi chơi. Chuyện làm việc nhóm đang có kha khá tiến triển. Dù chưa biết kết quả cuối cùng sẽ ra sao, nhưng tớ đã rất cố gắng chiến đấu rồi. Không còn gì phải hối hận cả. Bận rộn như tớ đáng ra không nên đặt suy nghĩ vào những cuộc chơi xổ số. Thực ra thì đến ngay thời điểm này, tớ cũng đã coi được phim tớ cần coi rồi và cũng lại cuốn bản thân vào vòng tròn ngập lụt nước mắt nước mũi. Vậy thì có gì phải lấn cấn nữa đâu. Nhạt nhẽo. Lại là nhạt nhẽo. Có phải t

Chắc tớ xem phim nhiều quá rồi nhỉ

Hôm nay tớ đã lao ra đường ngồi sau khi khỏi cơn đau đầu. Chợt nghĩ có phải tất cả phiền phức đều là do tớ coi phim nhiều quá không. Tớ còn ngổn ngang kha khá các việc phải làm. Còn blog mới đang dang dở. Khóa luận thì chậm tiến độ. Vậy mà để một đứa trẻ con làm đầu óc lùng bùng. Tớ nghĩ cũng không cần tiếp cận vấn đề một cách cực đoan như đã từng làm. Vì như vậy cũng chỉ có tớ là đau nhất. Nhưng đấy dù sao tớ cũng chỉ là một trong 7 tỉ người trên quả đất này. Đã vậy lại còn không dễ thương dễ gần cho lắm. Người như tớ thì nên tập trung vào những việc mà không nhất thiết phải dễ thương dễ gần mới làm được. Nếu như hôm nay thì tớ cũng không có lấn cấn gì. Sau nhiều thử nghiệm thì cuối cùng làm tốt việc mình đang làm và tối thiểu hóa ảnh hưởng tới người khác là khả dĩ nhất rồi. Tớ không thể hi sinh hơn, cũng không thể vị tha bác ái hơn mốc hiện tại được nữa. Chuyện từ góc độ phân tích thì là như vậy. Từ góc độ sến sẩm, thì tớ đang lố quá đà. Nhưng thây kệ. Mấy tuần nữa thì cái gì cũng sẽ

Chuyện sẽ không có lần thứ hai

Tớ mới nghĩ là những gì gần đây rất tự nhiên, và cũng rất buồn cười. Hố đen như tớ vẫn hay nghĩ về mặt trời nhỏ. Người ta bảo rằng càng không có được cái gì, người ta lại càng muốn nó hơn. Vì thế nên trước giờ những dòng hormone chạy loạn mới làm tớ đau nhè nhẹ. Tớ sẽ chui trong chăn, coi phim và khóc như một đồ lẩn thẩn. Cô đơn buồn chán như tớ, còn biết làm gì nữa đây? Mỗi khi có những kèo như thế này, tớ lại lên blog và viết cho trôi hết. Vì tớ biết cảm xúc dù có từng mạnh mẽ thế nào, rồi cũng sẽ trôi qua. Mặt trời nhỏ làm tớ thôi không nghĩ tới thời gian nữa. Tớ cũng không quá tò mò về quá khứ và trăn trở về tương lai. Tớ thích nghe mặt trời nói, kể chuyện, phàn nàn, hay gì cũng được. Công tắc của phán xét tắt đi và trí tưởng tượng thì bật lên. À thì ra đây là hiệu ứng của ảo giác nhìn thế nào cũng thấy rất dễ thương. Mặt trời nhỏ ít khi thấy mình có cảm xúc gì khác biệt. Tớ thì hiếm khi quá thích quá ghét điều gì. Vậy cho đây là một ngoại lệ. Rằng tớ lại buộc mình vào một thứ liê