Posts

Showing posts from June, 2017

Gì bây giờ ? Thêm một lần đau à?

Chẹp thì cũng không còn ngạc nhiên hay gì nữa mà chỉ buồn buồn thôi. Cũng không phải cái cảm giác thấy bản thân tệ hại nữa mà chỉ nghĩ là, à rồi thì những ngày tháng trước mắt sẽ chẳng có gì khác. Cũng có một giai đoạn các thứ thật tươi đẹp nhỉ. Nhưng thành tựu chính là thứ dạy hư con người. Vì vậy nên phải hối cải thôi. Dù sao thì 2 tháng cũng là thời gian tốt để đầu óc được yên tĩnh, tránh xa ngôi trường mà mình ghét cay ghét đắng. Hi vọng thời gian tới sẽ học được nhiều điều và quan trọng nhất là có thể để đầu óc đỡ ầm ĩ. Một người 20 tuổi thì nên như thế nào nhỉ ? Chẳng biết nữa nhưng muốn biết thì phải đi tìm thôi. Vả lại một vài ngày gần đây tạm lười biếng để làm những việc vô bổ kém năng suất, cũng thấy yên tĩnh hơn phần nào. Vả lại cũng đã thôi không cố nghĩ cách tự giải quyết nữa mà lải nhải và làm phiền đến người khác nhiều hơn... Có nhẽ trước khi thấu cảm gì gì đó hãy tha thứ cho bản thân mình trước đã. Đúng là muốn thăng bằng thì vẫn luôn cần một cái que hay đại loại thế. V

Bài học từ giai đoạn 2, học kì 2 năm 3 đại học

Có lẽ đây sẽ là những tháng mà tớ nhớ nhất cả cuộc đời này, hoặc ít nhất là tính đến thời điểm gần 21 năm cuộc đời hiện tại. Anh tớ bảo rằng muốn một người thực sự thay đổi thì phải tát vào mặt mới ăn thua. Có lẽ cuộc đời đã nhiều lần thì thầm lời nhắc nhở vào tai nhưng tớ không thực sự để tâm lắng nghe, hoặc kiêu ngạo cho rằng mình sẽ ổn thôi. Nhưng không phải thế. Vì tuần thi cử cũng là tuần đầu óc bụng dạ tớ căng thẳng bậc nhất, nên dù viết cũng chưa thực sự nghĩ cho tới nơi tới chốn. Tớ rất coi trọng việc đầu óc mình phải nghĩ thông suốt, dù phần lớn trong mọi chuyện, tớ tưởng là mình nghĩ thông rồi đấy, nhưng vẫn đau đáu trăn trở. Cơ mà sau khi trải qua 2 tiếng buổi sáng dài nhất trong lịch sử, tớ quyết định phải về nhà và ghi lại, để cho chừa cái thói nhũn nhoét phàn nàn đi. 1, Đừng đi đường vòng nữa Cái này nhắc đến nhiều chuyện. Không chỉ riêng gì vụ rớt phỏng vấn P&G. Hầu hết với các vấn đề tớ đều chọn đi đường vòng hoặc tránh ra không gặp thì tốt hơn. Dù tự cho rằng t

Nói với cái bụng sôi

Có lẽ những chuyện gần đây là để dạy tớ những bài học vô cùng quý giá. Người đời sẽ chỉ nhìn vào việc tốt nhất và chuyện tệ nhất mình từng làm, không quan tâm ở giữa là cái gì. Thế nhưng phần lớn cuộc đời mình là dành cho những thứ được gọi là "ở giữa" đó. Mọi người khi an ủi tớ sẽ đem những câu chuyện tốt nhất hoặc tệ nhất của người khác ra để thay đổi hệ quy chiếu. Nhưng thực chất, bản thân tớ muốn gì, tớ luôn nhìn vào đâu, chính tớ có đang rõ ràng trong việc đấy hay không ? Sau đợt sôi bụng này tớ nghĩ là sẽ cần một thời gian suy nghĩ và thay đổi. Gần đây tớ cũng có vài chút tiến bộ trong chuyện giao tiếp, đã bớt cứng nhắc hơn về những thứ nguyên tắc rất đỗi trẻ con mình tự đặt ra (thực ra là vẫn còn cứng đơ ra ấy nhưng đỡ xem chừng là tốt rồi). Vì thế tớ hi vọng là những ghi lại từ sau hôm nay sẽ xây dựng và tích cực hơn. Không nhìn bản thân như một nạn nhân nữa mà hiểu và chấp nhận trạng thái hiện tại. Chưa cần biết là có đạt được tí hạng mục nào trong cuộc chạy đua thàn

Một đợt lũ lớn như này

Ôi chà. Tớ cứ dính suy nghĩ của mình vào những chuyện đã xảy ra một cách vô ích. Thời gian ôn thi không còn nhiều nhưng cứ đau đầu mãi về mấy chuyện cũ. Xin phép dành đôi phút để thả vài dòng như mọi khi. Tớ sẽ cố gắng không trở nên tiêu cực giống thường ngày mà tìm ra mặt tươi đẹp của vấn đề, giống như cậu Nhoàm dạy. Gần đây tớ hít bụi đường nhiều quá hay sao mà cứ ngu ngu. Đầu óc thì không tài nào tập trung vào đâu được. Trong người thì bứt rứt khó chịu. Thực sự là trường đại học cứ như một cơn dị ứng không cho tớ thở vậy. Đúng là những năm học lẻ thì thường sẽ hơi tệ hại. Nhưng tớ nghĩ là đi qua những ngày này tớ sẽ được trải nghiệm một giai đoạn nhẹ nhõm (không rõ là ngắn hay dài). Thôi thì hít sâu và nhắm mắt nhắm mũi đi tiếp, Sau thứ Bảy này có thể sẽ dành chút thời gian để phản tỉnh suy nghĩ. Hi vọng sẽ ngộ ra nhiều điều giúp bản thân tiến bộ.

Lại khó ngủ rồi

Giờ thì đang cảm giác tựa như bước đi giữa tấn kịch của các nam chính nữ chính. Có một chuyện ám ảnh trong quá khứ thi thoảng lại hiện về, càng cố chôn nó đi mỗi lẫn nghĩ đến lại thêm đau đớn. Không phải lần đầu bỏ công sức ra mà không nhận được gì. Tất nhiên là có đau nhưng để anh ách một bồ tức như này quả thực khó chịu. Chắc cảm giác của các chị trong phim lúc bị đá mà không rõ lí do nó cũng từa tựa như thế. Trăn trở giữa hàng loạt giả thiết. Và dù có được dúi vào tay một lời giải thích, cũng không thể chấp nhận cho được. Tạm đưa cho bản thân một lí do ổn thỏa, cũng không thấy vừa lòng. Nhưng có lẽ thứ này thực sự gọi là nuối tiếc. À thì ra là như thế. Tự bảo rằng phải chừa thói hời hợt đi nếu không làm gì cũng nửa vời không tới chốn. Nhưng xem ra nỗ lực sai hướng cũng thật là đau đầu...