Một tuần vẫn cứ trôi qua rất nhanh
Tớ về rồi đây. Và chẳng khó khăn gì tớ đã quay trở lại những thói quen và nhịp sống cũ. Không đi ngủ đúng giờ. Không dậy sớm. Và toàn ngủ trưa luôn đến tận chiều muộn mới mở mắt. Uể oải làm vài việc chẳng đi đến đâu. Tớ cũng không ngẫu hứng xem phim hoặc ở lại đâu đó nói chuyện đến tận khuya muộn, muộn hơn cả anh bảo vệ và các bạn dưới cửa hàng luôn. Một tuần vẫn trôi qua cực kì nhanh như thế, nghe audio book trên đường đến trường, ngủ gật đầu giờ rồi mở sách ra cặm cụi làm bài tập, thở dài nhìn lên bảng rồi chẳng biết làm gì hơn. Tớ nhớ mọi người quá ấy. Không rõ vì trước đó tớ đã quá buồn hay Sài Gòn quá vui mà mỗi lúc ở nhà tớ lại khóc như bị ai đánh đòn. Trong khi thực tình là chẳng có gì cả. Tớ vẫn sinh hoạt theo một lịch riêng, không nói chuyện với ba mẹ, và đến khuya thì anh tớ sẽ đi làm rồi thì đi tập thể dục về. Đôi khi tớ sẽ lại thấy khó thở khi má buông đôi ba câu than phiền, hoặc chế giễu. Tớ lại nhìn chằm chằm vào màn hình máy tính, xem mấy video ca nhạc cũ kĩ. Không làm