Posts

Showing posts from May, 2017

Thì ra là cứ sống là đi cùng với vấn đề rồi

Cũng phải vì khi đang ngồi đây béo ú khỏe mạnh cũng đang có trăm ngàn virus vi khuẩn tấn công liên tọi. Phải cảm ơn hệ miễn dịch từ ngày tớ chào đời đã rất kiên cường rồi. Gần đây cảm thấy khá là khó tả. Cứ nửa thư thái nửa mệt mỏi. Cảm giác trì trệ không đi đến đâu, nhưng vẫn thấy một giai đoạn như thế này là cần thiết. Tự bảo bản thân là nên từ từ và nghĩ kĩ, nhưng chân tay cứ cuống quít tăng động. Dù sao thì có nhẽ đây là lúc tốt nhất để rèn luyện các thói quen lành mạnh. Vì vậy nên cứ làm những điều đúng nhất tại thời điểm này thôi. Không nên nhọc não suy tính tưởng tượng làm gì. Cố lên ~

Sau một ngày

Có nhẽ đến lúc cuối cùng thì cuộc đời vẫn tiếp tục và cáu giận thì không giải quyết được vấn đề gì. Dù sao cũng đã tự nhủ với bản thân là phải nhiều dã tâm hơn nữa, nhưng sau mấy kèo đau đớn, thì vẫn chưa thực sự khôn ra. Làm người lớn thực tình khó quá. Có lẽ chính vì thế nên phần lớn mọi người đều đầu hàng rồi tìm những thứ ổn định. Công việc, nhà cửa, một cô bồ nhàn nhạt. Người ta có xu hướng yêu những thứ mình vất vả làm ra. Có lẽ sau trải nghiệm này mới hiểu vì sao nhiều bà mẹ lại mê con mình như thế, hoặc cố sức đề nhào nặn tiếp như thế. Đều là đến từ một tâm lí gì đó trong sách có viết mà quên mất tiêu rồi. Chi phí cơ hội à? Trong hôm nay phải hoàn thành xong đoạn văn rồi. Nhưng thôi cho phép bản thân viết lách một chút, vì đằng nào thì cũng qua rồi và dư chấn thì hơi nặng. Không tức giận vì sự ngốc nghếch của những người xung quanh làm gì nữa. Không thắc mắc hay hậm hực như thế mình là nạn nhân của sự bất công nữa. Về cơ bản không phải lúc nào nỗ lực cũng nắm được các thứ mình

Tớ mệt quá

Anh mentor đang bắt tớ ngồi làm lại slides. Dù đã quen với việc công sức của mình bị chê tới tấp và phải sửa đi sửa lại mãi, việc ngồi lì trước máy tính cả tuần trời chưa bao giờ là vui vẻ dễ dàng. Hôm nay tớ đặc biệc mệt mỏi, cả ngày chỉ có tìm thời gian để ngủ li bì. Bỗng dưng tớ thấy mình đáng thương quá. Sao 20 tuổi đầu mà đi đâu cũng lủi thủi một mình, bị ăn mắng bắt nạt cũng chỉ biết kệ, vì tính đến thời điểm này thì cũng hầu hết là những chuyện cỏn con. Buồn ngủ chỉ biết bò ra bàn rồi thì thậm chí là ngửa cổ ở trên ghế êm của lớp tiếng Nhật. Tớ tự dạy mình phải luôn nghĩ ra việc để làm, mang theo đồ chơi đề phòng bị bỏ bom, và dù có đi chung với ai đi nữa cũng chỉ thấy mình đang ở một mình giữa những bòng bong rất riêng. Có thể là tớ đã lựa chọn sai nhiều lần, đã lắm khi vì tin vào sự thông minh và tốt bụng của người khác (những thứ thực tình là khá hiếm hoi) để rồi làm khổ bản thân mình. Tớ không muốn như thế nữa. Dù sao thì tham gia cuộc thi cũng rất vui, nhưng nó đã làm đảo

Thức khuya

Eo ôi thức khuya cả tuần này vì cái đề án bán gạo. Mụn mọc chi chít khắp mặt, nốt này chưa lành nốt khác đã kịp thò lên lấp ló. Cũng may các cháu mụn có lương tâm nên về cơ bản đều là hiện diện bên mép lông mày rồi thì lấp ló sau cánh mũi, tô vẽ đôi đường thì coi như tạm ổn. Thực tình đề án bán gạo không phải cớ tốt để thức khuya vì ngoài thời gian ngồi tập trung ở ngoài quán, về nhà toàn coi nhạc Hàn Quốc không thôi. Vì thế nên phải nghĩ lại về cách sắp xếp thời gian trong ngày mới được. Còn một rổ essay chưa thể viết được miếng nào. Đây chính là chăm chỉ mà không hiệu quả ở trong truyền thuyết đó. Phải chỉnh đốn ngay. Hừm vì vậy nên sẽ dành ra mấy phút để tự nhắc nhở mình các trọng điểm: 1, Đã quyết định kệ các bạn để tiết kiệm thời gian rồi thì tốt nhất là không tò mò.theo dõi nữa, vì như thế rất tốn thời gian. Mà chưa kể phải tin vào mắt nhìn người của bản thân, những người gây tốn thời gian không giỏi gì hơn ngoài lãng phí thời gian 2, Nhảy tab như cào cào. Về cơ bản ngồi hay

Những ngày nghỉ lễ

Tớ có đợt nghỉ lễ ở nhà một mình khá là thoải mái. Dù là ở một mình nên sinh hoạt không được điều độ cho lắm. Nhưng giờ ba má về rồi thì chắc sẽ đỡ hơn. Cảm giác nhà cửa yên ắng muốn làm gì cũng được thực sự khá là vui. Tớ cũng chưa bao giờ nghĩ là cô đơn hay buồn chán gì cả, thực chất là quá nhiều việc mà làm không hết ấy chứ. Viết nhanh vài dòng thôi vì lúc bị mắng tớ cũng đã khóc no nê rồi, giờ thì lại làm ba má thất vọng và cũng lại chẳng nói câu nào với nhau nữa. Hi vọng có thể hoàn thành đề án đúng thời hạn để chuyển qua nỗi khổ khác. Ôi còn bao nhiêu là đoạn văn phải viết ấy. Tớ cũng không có quá nhiều hào hứng để mà nghĩ là mình sẽ có thể đi đâu thật vui. Dù sao thì trong mắt ba má tớ làm gì cũng có vẻ không được ổn. Nhưng nghĩ đi nghĩ lại thì có lẽ sẽ luôn phải chọn giữa việc làm ba má thất vọng và để bản thân phải hối hận. Vì đầu óc cũng khá là AQ nên tớ cũng ít tự dằn vặt mình, nhưng nhiều lúc cũng thấy hơi tồi tệ vì nghị lực yếu đuối quá, quản lý bản thân không được tốt. X