Gì bây giờ ? Thêm một lần đau à?

Chẹp thì cũng không còn ngạc nhiên hay gì nữa mà chỉ buồn buồn thôi. Cũng không phải cái cảm giác thấy bản thân tệ hại nữa mà chỉ nghĩ là, à rồi thì những ngày tháng trước mắt sẽ chẳng có gì khác. Cũng có một giai đoạn các thứ thật tươi đẹp nhỉ. Nhưng thành tựu chính là thứ dạy hư con người. Vì vậy nên phải hối cải thôi. Dù sao thì 2 tháng cũng là thời gian tốt để đầu óc được yên tĩnh, tránh xa ngôi trường mà mình ghét cay ghét đắng. Hi vọng thời gian tới sẽ học được nhiều điều và quan trọng nhất là có thể để đầu óc đỡ ầm ĩ. Một người 20 tuổi thì nên như thế nào nhỉ ? Chẳng biết nữa nhưng muốn biết thì phải đi tìm thôi. Vả lại một vài ngày gần đây tạm lười biếng để làm những việc vô bổ kém năng suất, cũng thấy yên tĩnh hơn phần nào. Vả lại cũng đã thôi không cố nghĩ cách tự giải quyết nữa mà lải nhải và làm phiền đến người khác nhiều hơn... Có nhẽ trước khi thấu cảm gì gì đó hãy tha thứ cho bản thân mình trước đã. Đúng là muốn thăng bằng thì vẫn luôn cần một cái que hay đại loại thế. Vì hôm nay đã ra ngoài nói chuyện khá vui và giải tỏa được ít nhiều. Vẫn là mấy câu chuyện hay dùng để dọa dẫm mào đầu thôi, nhưng cũng thấy thoải mái hơn chút chút. Nghĩ lại thì cũng không có bạn bè nào chịu trách nhiệm chăm bón cho cảm xúc của bản thân cả, nên phải tự giải quyết lấy...

Comments

Popular posts from this blog

Có phải bước ngoặt không hay là gì?

Lâu rồi không gặp nhỉ

Một chương mới. Sẽ là một chương mới.