Chuyện buồn của người không bao giờ buồn

Hôm nay tớ không gặp mặt trời nhỏ. Không nhắn nhủ, không giao tiếp. Mỗi ngày đều có một ít hi vọng, một ít thất vọng, một ít tính toán, nhiều ít dặn dò bản thân phải như này như kia. Nếu tớ lại nhìn thấy, lại nghe những câu chuyện vặt vãnh ngày thường, lại lim dim trêu chọc, tất cả những ấm ức quá đáng mà tớ đi qua mỗi ngày đều chẳng bõ bèn gì. Âm nhạc hay phim ảnh mà tớ hay cười cợt bỗng tự dưng trở nên có nghĩa. Chuyện buồn của người không bao giờ buồn chính là biết quá rõ, nghĩ quá nhiều.
Chừng nửa tháng nữa tớ chắc nên xếp lại phần đời gọi là "sinh viên". Tớ không biết mặt trời nhỏ sẽ muốn ở đâu. Tớ cũng không biết mình muốn để mặt trời nhỏ ở đâu. Đằng nào phần lớn quyền quyết định có lẽ sẽ không ở trong tay tớ. Tớ quay trở lại thành phố đã từng đến. Tớ sẽ nhớ chuyện thi thoảng được hỏi thăm này nọ, nhớ vài chuyện vặt vãnh, đôi khi là nhạt nhẽo. Có lẽ cuối cùng thì tớ cũng nên thôi kiếm cớ gặp gỡ đi vì còn phải học cách tập trung làm việc cơ mà. Chuyện gì trái với tự nhiên rồi cũng sẽ rất đau, nhưng không mạnh mẽ lên sẽ chẳng bao giờ chiến thắng được điều gì. Vì sao phải chiến thắng, tớ không biết nữa. Nhưng cố gắng tiến lên sẽ luôn tốt hơn là ngồi một chỗ nghĩ ngợi than thở phải không nhỉ?

Comments

Popular posts from this blog

Có phải bước ngoặt không hay là gì?

Lâu rồi không gặp nhỉ

Một chương mới. Sẽ là một chương mới.