Mỗi ngày một khác

Tôi đã bảo hùng hồn với chị Nhi là sẽ thử một phát hùng hồn lần cuối cùng đấy. Không biết rồi sau này có ụp mặt vào gối hối hận không nhỉ. Tôi biết thừa là nếu tôi cứ để yên, các thứ chắc sẽ vẫn tốt đẹp. Một ngày nào đấy tôi sẽ không thấy bồn chồn khi nghĩ về hôm nay, hôm qua hay vài hôm trước nữa. Biết đâu tôi sẽ chuyển qua nghĩ ngợi vì chuyện khác, người khác, nơi khác. Nhưng nếu tôi đã tự bảo cuộc sống buồn ơi là chán, có lẽ thí nghiệm này sẽ không tệ. Tính ra thì còn 11 ngày, hồi hộp ra phết. Tôi cũng đang lẩm nhẩm nghĩ xem nên làm gì cụ thể. Nhớ không? Cái gì làm mình sợ phát điên mới có thể làm mình lớn lên được. Tôi đem đùa cợt và phớt lờ ra để giấu những thứ u uất và đau đớn. Bảo rằng chuyện gì rồi cũng tự hết thôi thực ra là đúng. Sống rồi cũng sẽ chết thôi. Nếu trước giờ không có điều gì chắc chắn bằng bây giờ, vậy hãy coi như tôi đang thực tập. Sau vài lần làm những thứ kì cục, tôi phát hiện ra nhân loại tiếp thu các sự kiện lạ một cách khá điềm tĩnh. Em còn là kiểu điềm tĩnh trên cả mức trung bình nữa. Vậy đấy nên tôi đoán là những ngày này tôi cứ bù lu bù loa vậy thôi, chứ cuối cùng sẽ chẳng có gì to tát cả.

Comments

Popular posts from this blog

Có phải bước ngoặt không hay là gì?

Lâu rồi không gặp nhỉ

Một chương mới. Sẽ là một chương mới.