Chuyện sẽ không có lần thứ hai

Tớ mới nghĩ là những gì gần đây rất tự nhiên, và cũng rất buồn cười. Hố đen như tớ vẫn hay nghĩ về mặt trời nhỏ. Người ta bảo rằng càng không có được cái gì, người ta lại càng muốn nó hơn. Vì thế nên trước giờ những dòng hormone chạy loạn mới làm tớ đau nhè nhẹ. Tớ sẽ chui trong chăn, coi phim và khóc như một đồ lẩn thẩn. Cô đơn buồn chán như tớ, còn biết làm gì nữa đây?
Mỗi khi có những kèo như thế này, tớ lại lên blog và viết cho trôi hết. Vì tớ biết cảm xúc dù có từng mạnh mẽ thế nào, rồi cũng sẽ trôi qua. Mặt trời nhỏ làm tớ thôi không nghĩ tới thời gian nữa. Tớ cũng không quá tò mò về quá khứ và trăn trở về tương lai. Tớ thích nghe mặt trời nói, kể chuyện, phàn nàn, hay gì cũng được. Công tắc của phán xét tắt đi và trí tưởng tượng thì bật lên. À thì ra đây là hiệu ứng của ảo giác nhìn thế nào cũng thấy rất dễ thương. Mặt trời nhỏ ít khi thấy mình có cảm xúc gì khác biệt. Tớ thì hiếm khi quá thích quá ghét điều gì. Vậy cho đây là một ngoại lệ. Rằng tớ lại buộc mình vào một thứ liên hệ sắp sửa không còn lành mạnh. Tớ cũng thừa biết mình chỉ là thêm một người nữa trên Trái Đất 7 tỉ người này. Vậy thì làm gì được đây?
Thật buồn khi thấy mình sẽ luôn cảm thấy giống nhau với những người giống nhau. Và nỗi khó chịu sẽ đến và đi lần này rồi lần khác. Rồi tớ sẽ tập quen. Rồi quên. Rồi bắt đầu lại. Tớ không nóng lòng thay đổi. Với những trò chơi tớ không hiểu được quy luật, tớ chẳng biết mình sẽ phải đổi biến nào cả. Thi thoảng tớ sẽ giở mánh để được ở cạnh mặt trời nhỏ một lúc. Nhưng mặt trời nhỏ không thích những điều tớ cho cho là tốt. Tớ cũng không thích những điều má và anh trai dạy đấy thôi. Rồi tớ lại thấy tệ như đồ đi ăn cắp thời gian của người khác. Tớ là đồ bắt nạt. Mặt trời nhỏ sẽ được ngủ, được chơi, được học nếu tớ đã không làm gì hết nhỉ?
Mất bao nhiêu lâu để dạy bản thân cách tự yêu quý chính mình. Bao nhiêu lâu nữa để không neo sự tồn tại của mình vào phản hồi của người khác. Bao nhiêu suy nghĩ để có thể buông được lấn cấn trong đầu. Và nếu tớ chẳng thể cởi mở và tốt bụng hơn, có lẽ sẽ không bao giờ nhận được điều gì tương tự.
Vậy nhưng tớ sẽ chẳng đuổi theo nữa. Cũng không chạy đi đâu nữa. Nếu đầu óc tớ có thể thôi ồn ào và tớ có thể học được lắng nghe, có lẽ tớ sẽ thôi tự làm khổ chính mình. Chuyện quý mến người khác phải rất đáng quý chứ. Và nếu có thể mặt trời nhỏ cứ dựa vào tớ cũng được mà. Tớ chẳng phải công chúa đâu.

Comments

Popular posts from this blog

Có phải bước ngoặt không hay là gì?

Lâu rồi không gặp nhỉ

Một chương mới. Sẽ là một chương mới.