Bịa ra chuyện cho vui

Một thời điểm bình thản hiếm hoi kì lah của cuộc đời tớ. Nếu từ nhìn vào thì tớ phải đang bận chết đi được. Cơ mà nói chung đầu óc cũng thanh thản không phải lo lắng gì là tốt quá rồi. Vô tỉ thứ dự định và dự án ngổn ngang cũng chỉ là thứ yếu. Vì tớ hi vọng vài tháng này có thể dành thời gian để làm người, để khóc và cười, để tính toán và mơ mộng, để đi và ở. Tớ không có lí do gì cụ thể, chỉ là cảm thấy cần phải như vậy. Vì khi đã bắt đầu lật trang là mọi thứ xung quanh sẽ khác lắm. Thời sinh viên của tớ không như người ta hay tả trên phim ảnh và trong sách vở. Hoặc cũng giống nhưng tớ không muốn nhận. Tớ đã cực vui và cực buồn. Cực tính toán và mơ mộng. Đi nhiều và cũng ở nhiều hơn.
Có lẽ tớ sẽ gọi đây là một động thái níu kéo. Đó đã là một thời điểm lê thê nhưng giờ thì chấm dứt. Tớ đã ghét và cũng đã mến loài người theo một nhịp độ đan xen khó miêu tả. Tớ không học và cũng đã học theo nhiều cách khác nhau. Tớ học cách độc lập hơn và cũng thoải mái hơn mỗi khi cần nhờ giúp đỡ (rất có thể là thoải mái quá).
Gần đây tớ lại nhớ về cảm giác bồn chồn chộn rộn trong bụng. Cũng có thể là vì đói cũng có thể không. Nhưng tớ lại vạch ra ngàn thứ thuyết âm mưu trong trò chơi không tên hàng ngày. Tớ sẽ chẳng được gì, nhưng sẽ phải trả giá bằng thời gian, cơ hội và thanh thản. Vậy mà tớ đã tự tin đâm đầu vào dù đã tính toán thiệt hơn như ngày thường vẫn hay làm. Buồn cười nhỉ. Giờ tớ đang ngồi cười chính bản thân mình đây. Tớ thì biết gì về nhân loại kia chứ.
Dù sao điều tốt nhất mình có thể làm với hiện tại là tận hưởng. Lần này tớ sẽ trả bằng thời gian. Không rủ rê ai tham gia cả. Đây là trò chơi của tớ mà.

Comments

Popular posts from this blog

Có phải bước ngoặt không hay là gì?

Lâu rồi không gặp nhỉ

Một chương mới. Sẽ là một chương mới.