Ngốc nghếch một cách cố tình

Có nhiều chuyện có lẽ chẳng phải là không đủ thông minh để nghĩ ra. Đơn giản hơn là có nghĩ ra đấy nhưng vẫn lựa chọn lao đầu vào. Chuyện xưa như Trái Đất nhưng vì quá tham lam mới không có được cái gì trọn vẹn. Vì sao thế nhỉ? Rằng nếu như mình tách đôi ra, và nhìn lại chính những thứ đang xảy ra đây, sẽ thấy nực cười lắm. À đó là thứ mà em nhỏ luôn mô tả, tâm trạng đi lên rồi đi xuống, lại chẳng thể tự tay điều khiển được. Liệu có phải là đúng lúc không? Liệu có phù hợp không? Liệu có làm xấu bản thân không? Những nghìn tỉ câu hỏi phức tạp làm nên một kết cục đơn giản: Không gì cả.
Tớ vẫn có thói quen tự làm khó mình như thế. Lái xe vào con đường nào dài hơn. Đi đứng theo một cách khó khăn hơn. Lựa chọn những công việc buồn bã hơn. Và bước qua cảm xúc một cách nhọc nhằn hơn, đậm chất phim ảnh. Có lẽ vì tớ biết rằng tất cả rồi sẽ ổn, tớ mới có thể ung dung quẳng tâm trí vào chốn không đâu như thế.
Mà đúng rồi nhỉ. Tớ sẽ ổn thôi ~

Comments

Popular posts from this blog

Có phải bước ngoặt không hay là gì?

Lâu rồi không gặp nhỉ

Một chương mới. Sẽ là một chương mới.