Lâu rồi chẳng khóc

Tớ cũng chẳng nghĩ được là giữa lúc mọi thứ tưởng chừng đã tạm xuôi thuận, để dành bão tố cho một lúc nào khác sau này, lại nảy ra cãi vã trong nhà. Dù tớ chẳng mấy ở nhà nhưng mỗi lần như thế lại đau kinh khủng khiếp. Dù ra đường có thẳng thắn như thế nào, tớ vẫn chẳng thể nói những gì mình nghĩ lúc ở nhà. Tớ chỉ được phép làm một số việc nhất định, mọi người sẽ phải vui vẻ sống cạnh nhau. Dù tớ nghĩ thứ thăng bằng này là nói dối, và thi thoảng tớ hùa theo lời nói dối này, một vài lúc vui vẻ sẽ đến thật. Đến khi những giá trị và khác biệt một lần nữa đụng nhau, im lặng lại biến mất, và đúng như tớ đoán không ai thực sự thay đổi sau tất cả. Tớ cũng thế, thật là hèn nhỉ. Cứ nghĩ là một vài ngày này tớ sẽ cho phép bản thân thả hồn thong dong, nghĩ ngợi lung tung, rồi thì dành thời gian cho vài mối quan hệ nông cạn. Nhưng xa xỉ đấy vừa biến mất rồi. Tớ biết mình sẽ chẳng bao giờ được yên thân. Và thứ đau đầu này sẽ hành hạ tớ mãi. Mong đừng ai dắt tớ đi bác sĩ vì nhỡ chẳng may họ sẽ chẩn đoán tớ có vấn đề. Tớ thấy thực sự sợ người lớn. Khi họ chẳng còn tí tò mò nào mà chỉ toàn định kiến. Có thể chuyện này không hiếm hoi gì nhưng nó cứ như đòn tra tấn với tớ vậy. Họ sẽ đem đạo đức của tớ ra để phán xét, phân loại tớ vào một nhóm rác rưởi bỏ đi nào đó, đem cái thước đo nào đấy ra đánh giá tớ là đứa dở hơi nữa. Con người trong những mẩu truyện trên mạng từng có lúc rất đẹp và dễ thương, nhưng với tớ thì đằng sau đó luôn là sự đáng sợ. Có nhẽ tớ cũng đang định kiến với người lớn. Phải chăng vì họ luôn phải nghĩ ngợi suy tính, nên không phải lúc nào cũng tỉnh táo. Vì họ sống dưới lắm áp lực hơn tớ nhiều, nên thứ thanh thản tớ tìm kiếm là khái niệm không tồn tại với họ. Tớ luôn muốn ở một mình. Nhưng không thể chạy trốn được. Bài toán gì đây... Có phải vì tớ đã luôn cố chạy hết lần này tới lần khác, nên giờ phải thực sự đấu tranh với sự mùi mẫn chết tiệt này...

Comments

Popular posts from this blog

Có phải bước ngoặt không hay là gì?

Lâu rồi không gặp nhỉ

Một chương mới. Sẽ là một chương mới.