Từ lúc nào đó

Nhiều người sẽ gọi tớ là đồ bỏ cuộc. Vậy cũng phải. Tớ bỏ cuộc với nhiều sở thích, nhiều công việc từng làm. Người ta gọi như vậy là cả thèm chóng chán thì phải. Cũng không rõ nhưng tớ luôn hào hứng với những gắn kết mới và không quá buồn bực nếu phải chia tay. Tớ sẵn sàng cho đi thời gian và nỗ lực nhưng nếu phải hi sinh việc được thoải mái, tớ nghĩ là tớ sẽ sẵn sàng chào tạm biệt mà không suy nghĩ nhiều. Và tớ cũng nghĩ tớ đẻ ra không phải để hoàn hảo. Lúc đó tớ sẽ bực mình vì mấy vết sẹo trên người, vì mũi không đủ thẳng, mắt không đủ to hay chân không đủ dài. Thực sự thì tớ không suy nghĩ gì nhiều. Nếu mặc quần áo đủ ấm, mặt đủ các bộ phận và chân vẫn có thể đi, không phải là tuyệt vời lắm hay sao. Vì sao phải mệt mỏi che giấu. Dù sao thì kiên nhẫn quan trọng nhất có lẽ chính là phải kiên nhẫn với bản thân mình. Và nghiêm khắc lớn nhất cũng thế. Khi đã đủ thì sẽ không còn cần nữa, những thứ sở thích xao nhãng tạm thời chính là như vậy. Tớ chắc chắn sẽ phải hối hận vì đã cắt đứt liên kết với gia đình, từ chối thấu hiểu và được hiểu. Tớ nghĩ là tất cả tía má và anh tớ đều có những vô tâm và tận tâm riêng. Chỉ tiếc tận tâm của người này nằm trong vùng vô tâm của người kia. Tớ từ bỏ chuyện nỗ lực để được thấu hiểu và thấu hiểu. Mỗi một ngày tớ đều sợ sai đến run bắn... Có lẽ được nuôi trong sợ hãi và bao bọc sẽ khiến đứa trẻ con lớn lên an toàn, nhưng cũng khó mà làm được điều gì tuyệt vời. Dù tâm trạng của tớ đã không còn nặng nề, nhưng thực sự vẫn có chút đau. Tớ hi vọng điều tốt nhất cho ngày mai và sẽ cố gắng trân trọng hiện tại. Dù thế nào không lạc quan thì cũng còn lựa chọn nào khác đâu.

Comments

Popular posts from this blog

Có phải bước ngoặt không hay là gì?

Lâu rồi không gặp nhỉ

Một chương mới. Sẽ là một chương mới.