Lại bị vận may bỏ quên rồi

Một đợt tồi nữa của cuộc đời. Các thứ làng nhàng không chút khởi sắc. Thực sự chỉ muốn nằm nhà ngủ cho đã đời. Nhưng mà có nhẽ tối đến bớt coi phim sến đi thì sẽ cắt giảm được nhiều phần khổ sở ban ngày. Thế quái nào mà cái vòng tay chỉ tính là đã đi ngủ hơn 2 tiếng vậy. Còn đâu là con người nữa...
Những cơn đau đầu vẫn liên tiếp giã xuống. Càng cố tránh thì họ càng không quan tâm. Thôi thì cũng chẳng có lí do gì để phải quan tâm cả. Nên tốt nhất là cứ tự giác phàn nàn khóc mếu đôi câu, rồi ai làm việc nấy cho iên ổn. Bỗng hối hận vì đã không mua chip chip ghê...
Cơ mà nghĩ đi nghĩ lại thì thiếu ngủ là cực kì nguy hiểm. Sau này phải cố gắng thay đổi thói quen thức khuya đáng sợ này mới được. Thôi còn chút thời gian thì cày phim rồi tẹo học hành tại chốn công sở. Những ngày cuối vừa thấy nhẹ nhàng vừa hơi ghét bản thân vài chút. Nhưng thật sự thì không nhận thấy mình có thể đóng góp được cái gì ở chốn đó cả, nên rất sợ. Và nặng óc nữa. Dù sao thì tớ cũng không phải đứa thần kinh quá vững, chỉ được sức chịu đựng khá là phi thường.
Giờ mới hiểu cái kiểu quen khổ của cô Mị là như nào. Khi già đi thì người ta cũng lười vận động, ngại thay đổi. Đáng sợ thật. Dù cũng đang lão hóa tâm hồn nhưng chắc là nếu chăm chỉ nhắc nhở bản thân thì sẽ đỡ hơn. Không biết là các thứ rồi sẽ đi đến đâu. Sẽ ổn cả chứ ?

Comments

Popular posts from this blog

Có phải bước ngoặt không hay là gì?

Lâu rồi không gặp nhỉ

Một chương mới. Sẽ là một chương mới.