Chuyện không thể cưỡng cầu

Tớ không thực sự trông chờ gì cả. Tớ cũng không thực sự cảm mến ai. Tất cả chỉ vì tớ quá bối rối và trống rỗng ngay trong thời gian này. Vậy nên tớ đang đọc sách và đi gặp gỡ mọi người xung quanh để có thể trở nên bình tâm và chắc chắn hơn. Cái đầu này sẽ không bao giờ ngừng suy nghĩ. Và tệ là một vài tiếng trước tớ nhận ra cậu không nằm ở tim, mà chỉ là một phần của thói quen để cho suy nghĩ được bận bịu của tớ thôi. Sao người ta lại đi cảm mến một sinh vật mình không thể hiểu rõ, cũng không dám tiến đến nhìn cho kĩ càng hơn. Sau tất cả thì cậu với tớ sẽ chỉ còn là cái thở dài. Tớ không biết mình muốn gì nữa. Giống như chuyện học thêm nữa, học thêm mãi, tớ tiếp tục vì cảm thấy đây là điều đúng đắn, chỉ không rõ là đi đến đâu. Tớ lại hèn nhát rồi. Dù sao thì tớ cũng phải đi ngủ sơm sớm thôi mai còn gặp gỡ thế gian, biết đâu cuộc đời lại vui hơn được tí.

Comments

Popular posts from this blog

Có phải bước ngoặt không hay là gì?

Lâu rồi không gặp nhỉ

Một chương mới. Sẽ là một chương mới.