Một chương mới. Sẽ là một chương mới.

Hôm nay là một ngày nặng nề. Tớ lặng lẽ tới văn phòng trả đồ, làm dăm ba thứ cuối cùng rồi đi. Tớ nhìn quanh văn phòng. Toàn những người có mức lương tớ mơ ước nhưng cuộc sống thì chẳng đáng mơ ước tẹo nào. Tớ dặn bản thân phải bình tĩnh lại. Sự nghiệp của tớ mới vừa bắt đầu thôi. Một năm trôi qua nhanh quá, tớ mới chập chững thạo việc thì đã bị đuổi đi rồi. Người ta nói rằng vừa rồi tớ xui xẻo, và tớ sẽ tìm được công việc mới nhanh thôi. Có lẽ thế. Nhưng tớ tin đây là dấu hiệu vũ trụ gửi cho tớ. Ấy là đừng tinh vi nữa, và không phải lúc nào cũng có người đem thứ tốt đẹp tới cho mình. Tớ đã cực kì cực kì may mắn nhưng rồi lại để mất, chỉ vì nửa nhút nhát nửa kênh kiệu. Tớ đã học để tin tưởng vào sự tốt đẹp trong con người và các kết nối sâu sắc. Tuy nhiên thì sắp tới mình hãy học cách để nhìn mọi người như nguồn lực và bất chấp để đạt được mục đích. Hãy bỏ thứ sĩ diện tưởng tượng của mình đi. Đây là thế giới người lớn khốc liệt. Nói nhiều hơn nữa. Đừng im lặng nếu không sẽ kết thúc bi thương ở trong góc. Cái này không phải là bản sắc, mà là kỹ năng sinh tồn. Dù tớ nói cười như không có chuyện gì ghê gớm xảy ra, nhưng biến cố này khiến tớ phải bắt bản thân bước ra khỏi vùng an toàn, vùng im lặng, hay vùng riêng tư.
Và hơn bao giờ hết tớ biết là mình phải kiếm tiền. Tớ không ở một vị trí mà bố mẹ đã dành dụm đủ để tớ sống tốt dù không cần làm việc. Đã là cá thì luôn phải bơi. Tớ dành thời gian nghiên cứu thêm một số định hướng, nào là đi du học, nào là ở lại tiếp tục làm việc.

Comments

Popular posts from this blog

Có phải bước ngoặt không hay là gì?

Lâu rồi không gặp nhỉ