Lung tung quá

Khi cảm thấy đã bắt được sự nhịp nhàng của cuộc đời một hạt đậu, và cảm thấy vui vẻ với công việc thì cũng là khi trung trặc ma sát xuất hiện. Đọc một hai bài của chị blogger viết tản văn nọ. Có vài điểm hơi giống; Cũng đơn giản không màu mè và nhẹ nhàng chấp nhận. Và cũng có tí thu vui lơ mơ thẩn thơ. Lại cãi nhau không đâu với tía má, rồi lại tự hỏi bao giờ vòng tròn xấu xa mới kết thúc. Nhưng có lẽ còn mắng còn đánh là còn khỏe. Còn cãi cọ là còn quan tâm.

Giờ đang nghe nhạc Thái Vũ và đôi bài ca cẩm trong một buổi tối mưa lưa thưa, tay thì nhoay nhoáy viết như thể nguy hiể thâm thúy lắm. Trừ việc cóc có tình yêu ra thì cũng không thua gì trong phim. Vì đã đi được qua nửa cuộc đời sinh viên rồi, và không biết là bao giờ mới lại có cái hoạt động tên là đi học, nên những ngày này có lẽ là không cần đòi hỏi gì thêm. Cứ cố gắng đi cùng guồng quay nhịp nhàng này thôi. Nếu có cơ duyên thì cứ đi theo cái đường ở trước mắt thôi. Không quá buông xõa cũng không quá toan tính. Có lẽ vẻ đẹp của việc hít hà chính là như thế.

À thì ra là sẽ có những người tìm kiếm niềm vui từ việc tạo khó khăn cho người khác. Không biết có khi nào bản thân cũng như vậy không. Nhưng những cái mình tưởng là sẽ nhẹ nhàng lướt qua, lại chà xát người xung quanh như giấy nhám. Và thay vì vui vẻ tận hưởng thì người ta cứ phải cuống cuồng trong bức tức lẫn lo lắng, mệt mỏi gõ đôi lời phàn nàn vì về cơ bản phàn nàn không có chút ích lợi nào cho tình thế. Thôi thì hít thở và đợi người bạn tốt là vũ trụ ra tay. Sau này nếu nhận ra mình có những hành vi thần kinh như vậy thì phải dừng ngay. Không dễ thở tẹo nào luôn...

Comments

Popular posts from this blog

Có phải bước ngoặt không hay là gì?

Lâu rồi không gặp nhỉ

Một chương mới. Sẽ là một chương mới.