Những cảm giác mà chỉ có thể thấy lúc trẻ

Cũng một thời gian lâu lâu rồi mới có háo hức làm những việc không đâu. Ngày ngày ngồi gần cửa như con nghê ngó ra thang máy, tự hỏi là hôm nay cậu đi đâu rồi thì có xuống chơi với tớ nữa không. Hôm nay tớ bay về Hà Nội một chút mà. Vậy thì mai sẽ không gặp nữa. Cuối tuần này cũng không có buổi thử sản phẩm nào, cũng sẽ không gặp nữa. Không có gì mà nhỉ. Chỉ là tớ sẽ háo hức hơn một tí nếu hôm nào đấy cậu đi đôi dép nực cười cầm cafe xuống, hoặc đi trên cầu thang và đụng mặt và cậu sẽ kệ mie tớ rồi đi tiếp.
Ừ thì tự dưng gần đây lại có dịp nói ba cái chuyện linh tinh. Tớ nghĩ cậu cũng chẳng quan tâm đến thế, chỉ thích thì làm mấy trò rảnh để bắt tớ nghĩ linh tinh. Nhưng tớ không bị lừa đâu. Vả lại cũng sắp biến mất khỏi đây rồi. Ngày mà tớ quay lại Sài Gòn chắc cậu cũng không có ở đây nữa.
Cơ mà thay vì cố nghĩ cho kĩ thì hi vọng là tớ có thể tận hưởng tháng cuối cùng ở đây vui vẻ nhất. Thế là được rồi. Tớ sẽ đọc blog mà cậu đóng góp, thi thoảng tự hỏi cậu có đổi avatar không, vẫn chưng ảnh bạn bồ bé nhỏ chứ nhỉ.
Đây không phải là mấy bài văn tự kỉ sến của các chị trong MV V-pop đâu. Tớ nghĩ là khi quay về Hà Nội nhất định  sẽ buồn lắm. Tất cả các trang mà tớ viết ra đều tự động biến thành chốn kể khổ. Nếu có gì đó xinh đẹp về những ngày này thì hi vọng tớ sẽ có thể ghi lại và lấy ra đọc một lúc nào đấy, khi đang chán ơi là chán chả hạn.
Thế thôi tớ lại ngồi tiếp như một con nghê đá nhìn ra thang máy đây....

Comments

Popular posts from this blog

Có phải bước ngoặt không hay là gì?

Lâu rồi không gặp nhỉ

Một chương mới. Sẽ là một chương mới.