Coi phim đêm

hícGiờ thì đã không còn thấy nặng đầu gì thêm nữa, ngày ngày ngủ như heo, viết này làm nọ. Nhàn rỗi không có cái vẻ đẹp như người ta vẫn đồn đại. Mỗi một người từng gặp qua đều khiến tớ mệt đến phát điên. Thực ra 7 8 phần là do cái thói thức đêm coi phim của tớ. Bản tính kém cỏi biếng nhác chịu không thể sửa nổi. Có thể những chuyện thường ngày không còn để lại tí hào hứng nào trong tớ nữa. Tớ loay hoay nghĩ xem làm thế nào để sống được tích cực hơn, nhưng vẫn không thể làm nổi... Quá lâu rồi không gặp chúng bạn, những câu chuyện cũ và những chủ đề phàn nàn từ suốt ngày xưa có lẽ sẽ cho tớ thêm năng lượng. Hôm nay tớ coi một bộ phim, rồi khóc ngon lành. Tự dưng thấy đáng buồn quá. Tớ mới nghĩ vì sao người ta gần đây lại ham mê mấy thứ vô não vậy, vì sao từ "lầy" lại ra đời. Vì tất cả đều mệt đến phát điên đó. Tớ cố dạy mình phải ham thích thứ này thứ kia. Nhưng cũng không thực sự vậy. Thì ra thế giới hoặc là toàn chim bay trên trời, hoặc người máy không cảm xúc mới đạt tới cảnh giới được người ta cần đến. Tớ không quan tâm đến ý nghĩ trên trời, lại càng không ép mình chăm chỉ cho được, đành trở thành thứ lười biếng nực cười này. Tớ có coi một video về cách đối xử với nước. Vì xung quanh không nhiều điều tích cực, nên tớ phải cố gắng lạc quan và tin vào bản thân hơn mới được. Vì vậy tớ đã nghĩ mỗi ngày viết một chút như trước đây, cảm thấy vui vẻ hơn vài phần. Cố lên nhaaa >.<

Comments

Popular posts from this blog

Có phải bước ngoặt không hay là gì?

Lâu rồi không gặp nhỉ

Một chương mới. Sẽ là một chương mới.