Cuối cùng thì tớ đang ngồi viết ngay trong lớp học trong một tư thế ngồi lạnh mông kinh khủng. Thiệt là nhớ sự ngồi thu lu gõ đôi dòng vô tác dụng quá đi ấy ạ. Thật sự thì tớ đang vô cùng hoảng sợ nhưng lại bận đến mức không có thời gian để giải tỏa. Dù là thực ra tớ thấy mình luôn dành nhiều thời gian để rảnh rỗi và lầy lội một cách quá đáng. Suốt những ngày vừa rồi, cái cảm giác căm ghét chính mình cứ hiện lên mãi như vậy. Điên thật và bây giờ thì đang ngồi trong xó lớp khóc mếu. Tớ đọc hàng trăm tỉ thứ để an ủi bản thân, vùi đầu vào coi những video nhảm nhí vì quá mệt mỏi. Đến chuyện lên lớp bốc phét như thần cũng chẳng mang lại sự phổng mũi nữa. Tớ nghĩ là chiếc blog này sẽ phải ghi lại sự vui vẻ cơ, nhưng sao càng lớn lại càng đau đầu đến như vậy. Nó giống như cái cảm giác là mình có vẻ sắp đạt tới nơi mình mong muốn rồi, chỉ cần ổn định cố gắng như vậy là sẽ ổn, nhưng sau đó lại dập mặt nhận ra là à không, còn rất xa, và tớ chỉ là chú ốc sên đang bò lổm nhổm thôi. Hiện tại thì t...