Nhọc

Vẫn luôn biết không phải cứ cố gắng, hoặc cố gắng cực nhiều là mọi thứ sẽ đạt như mong muốn. Nhưng với tư cách là một con người, có thể nói là cuộc đời chẳng mấy suôn sẻ thành công (trên một thước đo tương đối nào đó), thì việc cố gắng không đem lại thành quả mĩ miều cũng là một nỗi đau to lớn.

Cố gắng không làm người xung quanh khó chịu thì bản thân hứng thêm những bực dọc cỏn con, để rồi lại trút giận lên đúng nhưng người đấy. Cố gắng để tâm sức vào mọi việc mình đang làm, để rồi nỗ lực bị coi là rẻ mạt đương nhiên. Cố gắng bình tĩnh hít thở trước mọi thứ, rằng một mình cũng ổn thôi, để rồi lại thi thoảng phát điên lên vì cảm giác không có ai đứng về phía mình, rằng mình có cảm thấy thế nào người khác cũng mặc kệ. Cố gắng viết hết những thứ đè nặng trong đầu vào tỉ trang blog để có thể thanh thản nhẹ nhàng hơn, để rồi phát hiên ra không cón khả năng mô tả cảm xúc của bản thân một cách bình thường nữa.

Là một đứa từng học Vật lí, Kinh tế, hay tỉ tỉ môn khoa học gì đó, thì các cố gắng kể trên toàn phạm phải các quy tắc vô cùng cơ bản. Tệ thật.

Dù sao thì cuộc sống hỗn độn hiện nay cũng là do tự mình chọn lấy, không thì cũng là do mình chấp nhận lựa chọn của người khác làm hộ, nên có lẽ mù mờ và không vui vẻ thì cũng cứ đi tiếp thôi. Và cứ ở một mình làm mọi thứ một mình thường thì vẫn hiệu quả hơn. Bác nào đó từng bảo: Tuổi 20 không cần bạn bè, chỉ cần một đám đông. Có lẽ cũng đúng phần nào.


Comments

Popular posts from this blog

Có phải bước ngoặt không hay là gì?

Lâu rồi không gặp nhỉ

Một chương mới. Sẽ là một chương mới.